Hữu Ương Lưỡng Song

55, Chương thứ năm mươi lăm...

Đi đến cửa phòng làm việc đang muốn ra vẻ không biết tỷ tỷ sẽ cùng đi ăn tối với Ngôn Du, tính kêu tỷ tỷ về nhà thôi, Sở Lục Y nhất thời liền trừng lớn mắt, nhanh chóng nhìn xem phụ cận có người hay không, xác định xong mới yên lòng, lại không khỏi cảm thán.

Đồ ngốc Ngôn Du kia, buổi sáng rõ ràng vẫn còn rất không tiền đồ, buổi chiều sao lại trở nên lớn gan rồi?

Có loại cảm khái này, tự nhiên không chỉ là Sở Lục Y, tựu còn có Sở Nguyệt Xuất bỗng nhiên bị hôn, cũng như thế.

Bị hôn trong nháy mắt cơ hồ đầu óc trống rỗng, thẳng đến khi Ngôn Du mặt đỏ tai hồng thối lui trong chốc lát Sở Nguyệt Xuất mới kịp phản ứng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ngôn Du, dường như không biết sao.

“Tôi... Tôi...” Ngôn Du cũng bị hành vi của chính mình thình lình xảy ra mà hù sợ, cúi đầu, thủ cầm lấy góc áo, lắp bắp, hơn nữa ngày nói không ra một câu hoàn chỉnh.

“Cô...” Mày che giấu, Sở Nguyệt Xuất há mồm, thật sự là không làm rõ được Ngôn Du hôm nay làm sao vậy, đang muốn đặt câu hỏi, Sở Lục Y bỗng nhiên xông vào, “Tỷ, phải về nhà rồi đi?”

Còn tại lúc hai người có chút luống cuống, câu này khiến cả hai giật nảy mình nhìn về phía Sở Lục Y, tiếp theo, Sở Nguyệt Xuất đỏ mặt, Ngôn Du lại là chu môi.

“Ân, em đi về trước đi, trở về đem đồ ăn giữa trưa hâm lại là có thể ăn rồi, chị buổi tối không thể về ăn cơm được.” Âm thầm ở trong lòng may mắn một màn Ngôn Du hôn mình vừa rồi không bị muội muội chứng kiến, Sở Nguyệt Xuất có chút chột dạ bắt đầu thu thập bàn làm việc, mà Sở Lục Y cũng nhân cơ hội này phiêu một cái xem thường cho Ngôn Du, sau đó, từ bên ngoài tiến vào một người phụ nữ trung niên. Sở Lục Y bật người nói, “Lưu lão sư.”

“Còn chưa về nhà a.” Nữ nhân trung niên đối với nàng gật gật đầu, chỉ chớp mắt thấy Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất, cười cười, “Ngôn lão sư cùng Sở lão sư cũng về muộn như vậy a?”

“A... Ân.” Ngôn Du nhanh chóng gật đầu, nhìn về phía Sở Lục Y, Sở Lục Y liếc mắt.

Nếu không chứng kiến cô dạy Sinh muốn vào văn phòng, nàng làm sao có thể phá hư thời gian của tỷ tỷ cùng Ngôn Du kia chứ.

Bất quá Ngôn Du lá gan cũng quá lớn đi, văn phòng giáo viên người đến người đi, cho dù tan học một lát vẫn sẽ có người tới. May mắn vừa rồi không có người khác, bằng không ngày mai lời đồn “Ngôn lão sư hôn Sở lão sư” trong năm ban nhiệt náo bay đầy trời luôn a.


Vốn là muội muội tiến vào, tiếp đó lại thấy nữ nhân trung niên tiến vào, Sở Nguyệt Xuất thu dọn xong đồ đạc hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, không khỏi có chút nén giận Ngôn Du không chú ý trường hợp, lại không phát hiện ra bản thân đối với việc bị nàng hôn căn bản không hề bài xích chút nào.

Kỳ thật coi như bị phát hiện, nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ đi.

“Vậy tỷ, em về nhà trước nha.” Sở Lục Y nói với tỷ tỷ của mình xong, sau đó hướng Ngôn Du nháy mắt mấy cái, liền đeo bao ly khai văn phòng.

Rất cảm kích nhìn thân ảnh Sở Lục Y rời đi, Ngôn Du quay tầm mắt lại nhìn Sở Nguyệt Xuất, thấy ánh mắt nàng nhìn mình có chút tức giận, xoa đầu, nháy mắt mấy cái, thần tình hết sức vô tội.

“Lưu lão sư, tôi cùng Ngôn lão sư đi trước.” Sở Nguyệt Xuất đối với biểu tình thuần lương vô hại của Ngôn Du đã không còn kinh sợ như gặp chuyện quái dị nữa rồi, hàng ngày mỗi lần gặp nàng bày ra loại vẻ mặt này chính là không thể nổi lên lòng quở trách được, chỉ có thể ở trong lòng thán một tiếng, liền nói với nữ nhân trung niên kia một câu.

“Tốt, ngày mai gặp.”

Cùng nữ nhân trung niên chào xong, Ngôn Du ‘nhắm mắt theo đuôi’ đi theo sát phía sau Sở Nguyệt Xuất, vẻ mặt nhu thuận.

Thẳng đến khi ra khỏi cửa trường, Sở Nguyệt Xuất mới thở dài, nghiêng đầu xem người đang bước từng bước thật nhỏ theo phía sau mình, “Muốn đi đâu ăn cơm?”

“A... Nha...” Đang nhìn Sở Nguyệt Xuất xuất thần, Ngôn Du nghe vậy liền bừng tỉnh, vội vàng nói, “Cái kia... Cái kia cái kia nhà hàng Tây...”

Vừa tức giận vừa buồn cười liếc nàng một cái, Sở Nguyệt Xuất đưa tay ngăn một chiếc taxi, “Cái kia ở chỗ nào?”

“Ặc... Chính là... Chính là Cung thanh thiếu niên* bên kia...” Ngôn Du đi theo nàng ngồi vào taxi, mở miệng nói có chút không rõ ràng lắm, lái xe nghe được bốn chữ “Cung thanh thiếu niên” liền khởi động xe đi tới. (* Gốc QT là Thanh thiếu niên cung = thấy cũng giống Cung văn hóa thiếu nhi nên đổi lại xí)

Kỳ thật điều này cũng không thể trách Ngôn Du, nàng chỉ biết hẹn Sở Nguyệt Xuất ăn cơm, chính là cũng không biết nên đi nơi nào hảo. Nàng đối với thành phố này lại không quen thuộc cho lắm, mới tới chín tháng, huống chi nàng là loại người có thể không cần ra cửa liền sẽ không ra khỏi cửa... Mà quán ăn kia vẫn là Sở Lục Y nói cho nàng biết, nói là khá hữu tình...


Sở Nguyệt Xuất thì hoàn toàn đối với người bên cạnh không có gì bình luận, ngồi ở taxi nhìn ra ngoài cửa sổ xem cảnh sắc ngã tư đường, nhất thời cũng không biết nên cùng người bên cạnh nói cái gì cho phải.

Rõ ràng đã đặt quyết tâm sẽ không cùng người bên cạnh dây dưa, rõ ràng cũng đã đáp ứng xem mắt, vì cái gì mà người bên cạnh này một lần chủ động chính mình liền bị đánh tơi bời, tâm cũng mềm nhũn theo?

Ở trong lòng âm thầm mắng chính mình, Sở Nguyệt Xuất thần sắc lãnh đạm, hãy còn đang tính toán không thể tiếp tục dung túng Ngôn Du nữa, chưa từng nghĩ qua tay phải đang đặt trên chỗ ngồi bỗng nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo che lại, hơi kinh ngạc quay đầu, chứng kiến bộ dáng Ngôn Du vẫn nhìn thẳng phía trước nhưng kèm theo sắc mặt đỏ bừng, thủ giật giật từ trong tay Ngôn Du muốn rút ra, lại cảm nhận được bàn tay kia lạnh như băng mới dừng động tác, mở miệng liền mang theo ngữ khí lạnh lùng rồi lại hiện ra sự quan tâm chăm sóc hỏi, “Cô hôm nay mặc mấy lớp áo?”

“A?” Vẫn còn không yên sợ Sở Nguyệt Xuất sẽ rút tay ra, Ngôn Du nghe vậy lập tức sửng sốt, nghiêng đầu xem Sở Nguyệt Xuất, thấy Sở Nguyệt Xuất nhếch miệng, lại là một tiếng, “Ân?”

“Hai... Hai kiện...” Thật cẩn thận nhìn lén vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du nuốt ngụm nước miếng, “Áo sơmi... Còn có áo khoác...”

Nói cách khác, chính mình thấy hai kiện quần áo hơi mỏng, chính là trên người Ngôn Du đang mặc?

Tầm mắt dừng ở kiện áo sơmi hơi mỏng cùng áo khoác trên người Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nhăn lại mi, “Hôm nay không khí rất lạnh...”

“A...” Bởi vì chợt nhớ tới những lời tỷ tỷ buổi sáng hôm nay lúc nàng xuất môn nói ra, Ngôn Du ngẩn ngơ, hạ xuống mi mắt, “Nha...”

“Ngày mai đừng ăn mặc ít như vậy nữa.” Người bên cạnh vốn cả ngày nay cảm xúc luôn luôn rất cao nhưng giờ phút này bỗng nhiên lại trầm xuống nhường Sở Nguyệt Xuất có chút khó hiểu, chính là mở miệng nói ra cũng là lời quan tâm.

“Ân.” Tay nắm thật chặt tay Sở Nguyệt Xuất, cảm thụ được độ ấm áp của bàn tay đó, Ngôn Du dùng sức gật đầu, “Hảo!”

“Ân.” Cảm giác Ngôn Du nắm chặt lấy tay của mình, Sở Nguyệt Xuất hơi hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không đem tay mình rút ra.

Tay nàng lạnh như vậy... Vẫn là... Trước hết để cho nàng nắm trong chốc lát đi.


Xe tới trước cửa nhà hàng Tây thì ngừng lại, mà nhà hàng này so ra cũng nổi danh đi, lái xe vừa nghe ‘cung thanh thiếu niên’ liền biết là nhà hàng nào.

Chính là tuy đã ngừng nhưng Ngôn Du lại có chút không tình nguyện xuống xe. Nếu xuống xe, sẽ cần phải buông tay Sở Nguyệt Xuất ra a...

Làm như đoán được tâm tư của Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất thở dài, mở ra cửa xe bên phía mình, thủ vẫn nắm tay Ngôn Du lôi kéo, “Ngẩn người làm cái gì, xuống xe.”

“Nha...” Đi theo Sở Nguyệt Xuất xuống xe, thủ từ đầu tới cuối cũng chưa hề buông ra, Ngôn Du trong một khắc này rốt cục hoàn toàn xác định Sở Lục Y không có lừa gạt mình. Nếu, thật sự như chính mình lúc trước suy nghĩ rằng Sở Nguyệt Xuất chán ghét chính mình, cảm thấy mình ghê tởm thì chắc chắn sẽ không dung túng hành vi suốt cả ngày hôm nay của nàng vốn dĩ đã biết thừa. Mình hôn mặt nàng, nàng không có tức giận mà giờ phút này, mình không muốn buông tay nàng ra, nàng cũng tùy ý để mình làm vậy.

Nhìn thấy bên cạnh là Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du lộ ra tươi cười ngây ngốc.

Chứng kiến Ngôn Du lại không hiểu ra sao lại đối với mình ngây ngô cười, Sở Nguyệt Xuất quả thực hết chỗ nói rồi, thật sự nhịn không được chìa tay kia đi nắm lấy hai má mềm mại của Ngôn Du, “Cô hôm nay cả ngày đều cứ cười ngốc nghếch gì vậy?”

Đôi mắt đen bóng lay láy, Ngôn Du sững sờ, ngẩn người nhìn Sở Nguyệt Xuất, cảm thụ khuôn mặt bị nhẹ véo lấy, một lúc lâu, cười còn ngu hơn. =))))))

Đã muốn rất lâu rất lâu... Không có như vậy.

Nhướn mi, Sở Nguyệt Xuất hoàn toàn lấy một chút biện pháp đối phó với Ngôn Du cũng không có, trên tay hơi hơi dùng sức, “Cô người này nha, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Tôi... Tôi...” Đang muốn nói chuyện, cái mũi bỗng nhiên một trận ngứa, Ngôn Du vội vàng quay đầu hắt hơi một cái nhường Sở Nguyệt Xuất hoảng sợ, tiếp theo mày nhíu lại càng chặt hơn, lôi kéo tay Ngôn Du vội vàng hướng vào trong nhà ăn.

Thiếu chút nữa đã quên mất, trên thân người này mặc không nhiều lắm, ở trong gió lạnh thực dễ dàng cảm mạo a.

Vào nhà ăn tóm lại cả người cũng được ấm áp, Sở Nguyệt Xuất thế nhưng không có buông tay Ngôn Du, nhìn cuối dãy bàn tìm thấy một vị trí, dẫn Ngôn Du đi qua, lúc này mới buông tay.

Có chút đáng tiếc cũng có chút không muốn, nhưng lúc ăn cơm lại không thể cứ luôn luôn lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất như vậy, Ngôn Du rất là ai oán ngồi vào đối diện Sở Nguyệt Xuất. Không hề bỏ qua bất kì thần tình biến hóa nào trên khuôn mặt nàng, hơi có chút kinh ngạc, Sở Nguyệt Xuất tâm niệm vừa động, tựa hồ có điểm hiểu được hành vi hôm nay của Ngôn Du là do đâu.

Chẳng lẽ...

...


Phục vụ sinh canh ngay vào lúc dó cắt đứt ý nghĩ của Sở Nguyệt Xuất, cầm thực đơn tới bên cạnh hai người.

Ngôn Du căn bản chưa từng tới gian nhà ăn này, nhìn thực đơn thật lâu, có chút luống cuống ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất. Mới vừa điểm xong một phần thịt bò, Sở Nguyệt Xuất hơi giương mắt liền thấy vẻ mặt Ngôn Du, lắc đầu, mở miệng, “Ăn thịt bò, được không?”

Thật không biết hôm nay người nọ nghĩ như thế nào mà lại đem mình hẹn tới nhà hàng này dùng cơm, rõ ràng một chút cũng không quen thuộc.

“Ân!” Chỉ cần là Sở Nguyệt Xuất nói, nhất định là tốt. Mang tư tưởng như vậy, Ngôn Du dùng sức gật đầu. (Ed: Vợ nói là thánh chỉ, tất nhiên tốt rồi =)))))

“Cùng tôi giống nhau, tám phần chín?” Gặp Ngôn Du nghe lời như thế, Sở Nguyệt Xuất nhịn không được lộ ra tươi cười, lại hỏi.

“Ân!” Vẫn là dùng sức gật đầu, tiếp theo nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất đối với phục vụ nói gì đó, Ngôn Du nằm úp sấp trên bàn, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn thẳng người đang ngồi đối diện mình mà phạm si.

Có thể cùng người mình thích không hề che giấu cảm tình chút nào mà ngồi cùng một chỗ dùng cơm, cảm giác như vậy thật tốt.

Phục vụ sinh cuối cùng cũng rời đi, Sở Nguyệt Xuất phục hồi lại tinh thần, khi đó liền thấy Ngôn Du không khỏi mê mang nhìn mình, dứt khoát đưa một tay chống cằm chăm chú cùng nàng đối diện, thanh âm mềm nhẹ, “Cô hôm nay... Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Ngơ ngác nhìn Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du chính là cảm thấy trái tim bỗng nhiên khiêu thật nhanh thật nhanh, vượt quá cả tần suất sinh học tim đập bình thường.

Cố gắng hít thở sâu nhường mình có thể trấn định một ít, Ngôn Du ngồi thẳng người, giống như chỉ cần như vậy liền có thể không khẩn trương nữa.

“Như thế nào?” Mặc dù có chút đoán được tâm tư của Ngôn Du, nhưng đối với động tác của nàng giờ phút này vẫn không thể minh bạch, Sở Nguyệt Xuất thở dài một tiếng, “Cô hôm nay thật sự rất kỳ quái.”

“Bởi vì... Bởi vì tôi muốn nói với cô...” Nín nhịn nửa ngày, nhiều lần nghĩ muốn nói ra nhưng khi nhìn đến đôi mắt dịu dàng Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du thật sự không có biện pháp khắc chế chính mình, càng sợ qua ngày hôm nay Sở Nguyệt Xuất sẽ cùng người xem mắt.

“Tôi thích cô, là thích trong tình yêu.”

===========================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận