Hữu Ương Lưỡng Song

“Chút nữa không phải tiết của cô sao, mau đi đi.” Sở Nguyệt giấu vạch trần chuyện này, tay cầm lên bút ký vốn vẫn còn rũ xuống bên người, đối với Ngôn Du ôn nhu cười cười.

Nháy mắt mấy cái, gật gật đầu, Ngôn Du mang theo sách giáo khoa mới đi hai bước, Sở Nguyệt Xuất chợt nhớ ra cái gì, “Đợi một chút!”

Quay đầu lại xem nàng, Ngôn Du vẻ mặt mê hoặc, chính là vừa tỉnh ngủ mông lung, thoạt nhìn ngốc cực kỳ. Sở Nguyệt Xuất liền thu hồi cười, mang theo cảnh cáo nói, “Đi dạy không được ngủ.”

Mặt lập tức suy sụp, bởi trong lòng Ngôn Du đang nghĩ tới cần lấy đề gì nhường học trò làm để còn đi ngủ, miệng cong lên rất là ai oán. Sở Nguyệt đến trước bàn làm việc của mình, đem bút ký khóa lại trong ngăn kéo, thấy Ngôn Du còn đứng tại chỗ thất thần, mấp máy miệng, trong mắt hiện lên giảo hoạt, cầm lấy giáo án của mình đi đến bên cạnh cái tên còn đang ngẩn người kia, “Đi thôi.”

“Nha...” Ủ rũ gật đầu, cước bộ đi theo Sở Nguyệt Xuất đến cửa phòng học, tại thời điểm Sở Nguyệt Xuất ý bảo bước vào lớp trước, nàng mới vừa bước lên bục giảng liền chứng kiến Sở Nguyệt Xuất mỉm cười, từ cửa sau đi vào phòng học ngồi ở dãy cuối, nháy mắt cứng người tại chỗ.

Ngồi ở dưới này tận mắt thấy vẻ mặt Ngôn Du từ một bộ mơ hồ buồn bực, liền rất nhanh chuyển sang khiếp sợ, đám học trò theo tầm mắt của nàng quay đầu xem người đang ngồi ở cuối hàng mà bắt đầu cười trộm.

Như thế nào như vậy...

Ngôn Du buồn rười rượi, ai ya lúc bắt đầu dạy, mỗi lần nói xong một câu đều nhịn không được xem Sở Nguyệt Xuất liếc mắt một cái. Thấy nàng cúi đầu nghiêm túc đọc sách, ngẫu nhiên sẽ nâng tay đem mấy sợi tóc rơi ở bên mặt vén ra sau tai, có khi sẽ ngẩng đầu nhìn nàng một cái lại tiếp tục đọc sách.

Bất tri bất giác, một tiết cứ như vậy trôi qua. Khi chuông tan học vang lên, Ngôn Du hãy còn trên giảng đài nói kiến thức, vừa nghe tiếng chuông mới hiểu đã muốn tan học, tiếp theo liền thấy Sở Nguyệt Xuất rất lãnh đạm từ vị trí ngồi đứng lên, ở cửa sau đi ra ngoài.

“Ngô... Vậy hôm nay cứ như vậy đi, mọi người nghỉ...” Ngôn Du thấy nàng đi rồi, nhức đầu, đang nói được một nửa liền bị học trò bên dưới cắt đứt, “Lão sư, đề mục đâu?”


“Nha... Nha...” Sỏa hồ hồ gật đầu, Ngôn Du quét mắt đám học trò đang lui tới trên hành lang, “Kéo giờ là không đúng, chờ cô quay về văn phòng viết xong đề mục sẽ đi in cho các em, được chứ?”

“Dạ —— được ——” Vui vẻ đáp lại, đặc biệt bởi vì câu “Kéo giờ là không đúng”, trong nhất thời tâm tình của mọi người thật tốt.

Sở Nguyệt Xuất thực không có đi xa, từ cửa sau quay về văn phòng khẳng định phải đi qua cửa trước, giờ phút này mới vừa bước ra cửa không bao lâu liền nghe được thanh âm cộc lốc của Ngôn Du hỏi mọi người, giật mình, tiếp theo thản nhiên cười.

Khi Ngôn Du trở lại văn phòng, Sở Nguyệt Xuất đã muốn thực bình tĩnh ngồi tại trước bàn làm việc của mình viết gì đó. Lung la lung lay đi trở về vị trí của mình ngồi xuống, Ngôn Du nắm một bên gối nhỏ, ngay cả mắt kính cũng chưa mở liền nằm xuống.

Kỳ thật vẫn một mực chú ý động tác của nàng, Sở Nguyệt Xuất không khỏi lắc đầu, thu hồi tầm mắt tiếp tục làm chuyện của mình, tính chờ một lát lúc người đi dạy bớt chút sẽ tiếp tục qua giúp Ngôn Du lấy xuống mắt kính.

Người này... Lười thành như vậy, cũng không ngại cấn mũi đau.

Chính là, lúc nàng không nghĩ tới, chuông vào học còn chưa vang lên, Ngôn Du lại chợt ngồi dậy, động tác nhanh đột xuất khiến những lão sư còn lại trong văn phòng đều nhìn về phía nàng. Ngôn Du giống như không có cảm giác đến ánh mắt của nhóm lão sư, đem gối nhỏ để qua một bên, ở trên bàn tìm kiếm hồi lâu, bất mãn đô miệng.

“Cô đang làm gì?” Sở Nguyệt Xuất thật sự xem không hiểu, mở miệng dò hỏi.

“Bút giấy...” Mơ mơ hồ hồ nói xong Ngôn Du lại bắt đầu mở ra ngăn kéo của mình, Sở Nguyệt Xuất sửng sốt, lặp lại nói, “Cái mũi?”

“Bút... Giấy...” Ngôn Du đang cúi đầu cường điệu nói lại một lần. Lúc này Sở Nguyệt Xuất mới nghe rõ ràng, từ trên bàn mình cầm một quyển vở bài tập, tính cả bút lông mình thường xuyên dùng, đi qua đưa cho Ngôn Du.


Đầu ngay cả nâng cũng không thèm, tiếp nhận giấy bút bắt đầu ở trên giấy múa bút thành văn, Ngôn Du thay đổi bộ dáng mơ hồ ngày thường, ánh mắt sáng ngời. Sở Nguyệt Xuất tuy nhìn không tới ánh mắt của nàng, không hiểu sao đột nhiên cảm giác Ngôn Du không giống với lúc trước, lập tức ở một bên tò mò nhìn.

Kỳ thật Ngôn Du vốn đã sắp ngủ rồi, chính là chợt nhớ tới mình có đáp ứng cho đề nhường đám học trò làm, cho nên mới có một màn này phát sinh.

Đem hôm nay kiến thức nói qua đối ứng với đề mục thường thấy viết lên, hơn nữa ghi chú rõ hình thức mỗi đạo đề có thể biến hóa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đem bút ném, ngay cả gối nhỏ cũng chưa lấy, trực tiếp gục xuống ngủ.

Sở Nguyệt Xuất sớm hiểu ra tờ giấy kia là viết cái gì, dịu dàng cười cười, cầm gối nhỏ, chần chờ vài giây, đưa tay sờ sờ mặt Ngôn Du. Đang nghiêng đầu gục trên bàn, Ngôn Du không nhịn được nhíu mi, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Sở Nguyệt Xuất, rất là vô tội.

Chẳng lẽ ở văn phòng đều không thể ngủ sao?

Sở Nguyệt Xuất không biết nàng đang suy nghĩ gì, chính là cảm thấy ánh mắt Ngôn Du mời nàng rất muốn đi trạc khuôn mặt bạch bạch nộn nộn của nàng kia. Nhịn xuống xúc động, tay quơ quơ trước mắt nàng, tiếng nói mềm nhẹ, “Đề mục lấy ra, tôi giúp cô đi in để còn phát cho bọn họ.”

Dại ra vài giây, ngồi dậy, đem đề mục trên vở lẫn bút lông đưa cho nàng, Ngôn Du động động miệng, đang muốn nói cám ơn, Sở Nguyệt Xuất tiếp nhận mấy thứ kia xong thì một tay cầm lấy gối nhỏ phóng lên bàn, thuận tiện lấy xuống mắt kính trên sống mũi Ngôn Du, “Ngủ đi.”

Lại dại ra vài giây, Ngôn Du nghe lời nhắm mắt lại, trực tiếp úp sấp trên gối đầu. Sở Nguyệt Xuất khóe môi thản nhiên nổi lên tươi cười, đem kính mắt cất kỹ, lấy đề mục trong tay rời đi văn phòng đi in, chỉ chừa lại thầy cô trong văn phòng vẻ mặt kinh ngạc.

Sở Nguyệt Xuất không phải vẫn luôn rất bất mãn Ngôn Du sao? Sao hôm nay chuyện người giám hộ học trò đến gây náo loạn nàng đã thay Ngôn Du đỡ một lần, hiện tại còn cư nhiên không bởi vì Ngôn Du ngủ mà tức giận.


Trên đường hướng văn ấn thất* mà đi, tâm tình giống như ánh mặt trời sáng lạn, Sở Nguyệt Xuất nghĩ đến Ngôn Du khi đi dạy tuy rằng vẻ mặt mơ hồ nhưng lời nói lại dị thường rõ ràng dễ hiểu, lại nghĩ tới vừa rồi nàng rõ ràng còn thực buồn ngủ thế nhưng vẫn nhớ rõ viết ra đề mục, trong mắt ý cười càng ngày càng đậm.

*tiệm photo

Kỳ thật người nọ vẫn là cố gắng phụ trách... Đương nhiên, ai ya, nếu đi dạy mà có thể không có ngủ thì vẫn tốt hơn. Chính là không rõ, vì cái gì lại khiến nàng cứ luôn buồn ngủ như vậy.

In đề mục trở lại văn phòng, bên trong chỉ còn sót lại Ngôn Du là đang ngủ. Sở Nguyệt Xuất đem hơn bốn mươi tờ đề mục phóng lên bàn, chứng kiến Ngôn Du đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, khuôn mặt nhỏ còn lộ ra điểm hồng hồng, cắn môi không tiếng động cười cười đi qua, chìa ngón trỏ trạc khuôn mặt Ngôn Du, cười đến nheo lại mắt.

Quả nhiên như nàng tưởng tượng, hơi nóng, trơn bóng, rất co dãn. (Thiệt hổ thẹn, sao mình lại nghĩ tới cái... Mông nhỉ? Hihi)

Trong lúc ngủ mơ Ngôn Du hoàn toàn không biết mình bị sỗ sàng, chép chép miệng, than thở vài tiếng rồi gương mặt lại trên gối nhỏ cọ tới cọ lui.

Sở Nguyệt Xuất cười càng vui vẻ hơn, dứt khoát đổi ngón trỏ thành hai ngón tay nhẹ véo, Ngôn Du lại cọ xát lên gối nhỏ.

Thoả mãn thu tay về, Sở Nguyệt Xuất cước bộ nhẹ nhàng trở lại trước bàn mình ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười.

Đã nhiều năm qua không có loại cảm giác này, từ khi Tiểu Y nhà nàng lớn lên xong thì không cho nàng nhéo mặt nữa, cũng không cho nàng nhéo Tiểu Hề. Bất quá, chà đạp khuôn mặt Ngôn Du khẳng định so với hai vị muội muội nhà nàng thật thì càng chơi vui hơn... Đáng yêu muốn chết...

Được rồi, Sở Nguyệt Xuất là đứng đắn thục nữ, hơn nữa đều không phải do bị vây trong trạng thái tức giận. Trên thực tế, đối với tiểu động vật đáng yêu hoặc là tiểu oa nhi nàng hoàn toàn không hề có sức chống cự.

=. = Lúc trước thường xuyên kêu Ngôn Du đi giáo huấn một chút cũng không phải bởi vì Ngôn Du đi dạy mà cứ nằm ngủ khiến nàng tức giận, kỳ thật đó không hẳn là nguyên nhân. Ít nhất, mỗi lần chứng kiến Ngôn Du làm động tác đáng thương vô tội cúi đầu, cắn ngón tay hoặc xả góc áo, đều có thể mời tâm tình nàng tốt lên. (=)))))) hahahaha cái thể loại hứng thú gì thế này?!!)


Tuy rằng hôm nay không có cơ hội chứng kiến Ngôn Du lộ ra bộ dáng tiểu động vật bị kinh hách, bất quá có thể chọc đến khuôn mặt nhỏ nhắn “phấn điêu ngọc mài” này nhường nàng thực thỏa mãn.

Lớp chuyên lúc này đang học môn Chính trị, Sở Lục Y một tay chống cằm, một tay nắm bút, hai mắt nhìn chằm chằm bảng đen có vẻ thực nghiêm túc nghe giảng, nhưng trên thực tế lại đang thất thần.

Hôm nay đại tỷ lại có thể tới nghe Ngôn lão sư dạy học... Là quan hệ càng ngày càng tốt lên sao?

Ngôn lão sư lại thuộc dạng mời người tới chà đạp quả nhiên rất đúng với đại tỷ khẩu vị đi. Nàng nên nhanh chóng nghĩ biện pháp khiến các nàng cùng một chỗ, để đại tỷ tựu sẽ không cùng nàng thưởng tên ngu ngốc Sở Giản Hề kia được.

Mặc dù đại tỷ đối Sở Giản Hề hoàn toàn là thái độ tỷ tỷ đối muội muội, chính là mỗi lần chứng kiến Sở Giản Hề nghe lời đại tỷ như vậy, thật sự rất đáng giận a.

Bút trong tay nhưng một chữ cũng không viết, Sở Lục Y mặt không chút thay đổi, trong lòng có chút sốt ruột.

Chính là tại trạng huống trước mắt, nàng thật không biết cần làm như thế nào để thôi động quan hệ giữa đại tỷ với Ngôn lão sư. Nhường đại tỷ theo đuổi Ngôn lão sư khẳng định là không thể nào, đại tỷ tuy rằng luôn thực ôn nhu, chính là ở một vài phương diện tuyệt đối còn rất cổ hũ. Rồi Ngôn lão sư thích ngủ đến nỗi như vậy, nàng cũng vô cùng hoài nghi nàng có thể ngoài chuyện ngủ ra còn có hứng thú cái gì hay không.

Bất quá, nhường Ngôn lão sư truy đại tỷ hẳn là so với nhường đại tỷ theo đuổi Ngôn lão sư coi ra dễ dàng hơn. Lão sư ngơ ngơ ngác ngác như thế vừa nhìn chính là cái loại rất dễ dụ a...

Nghĩ thế, Sở Lục Y trong mắt nổi lên tinh quang, lộ ra tươi cười đáng yêu, thay đổi tư thế ngồi, còn thật sự nghe giảng bài.

Giai đoạn thứ nhất của kế hoạch tác chiến: Tiếp cận Ngôn Du, lấy tín nhiệm.

===========================================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận