Hữu Ương Lưỡng Song

76, Chương thứ bảy mươi sáu...

Ngày đó Ngôn Tĩnh đi làm cái gì, Ngôn Du không hỏi.

Tựa hồ từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Ngôn Du làm cái gì, Ngôn Tĩnh sẽ hỏi nhiều hơn, sau đó phân tích tốt xấu bảo đảm cho Ngôn Du, mà Ngôn Du cho tới bây giờ đều không hiểu được muốn hỏi hỏi tỷ tỷ ra sao.

Ngôn Tĩnh nếu muốn nói với nàng, không cần nàng hỏi cũng sẽ nói, Ngôn Tĩnh đã không muốn nói với nàng, vô luận nàng hỏi như thế nào thì Ngôn Tĩnh cũng đều sẽ không nói. Thật giống như nàng luôn luôn muốn biết, Ngôn Tĩnh rốt cuộc có thích Lạc Học Khâm hay không vậy.

“Tết âm lịch đã tới rồi.” Sở Nguyệt Xuất ôm ngực nhìn theo hành lang lướt qua một đám người trên mặt đều tươi cười đủ loại, có chút cảm khái nói.

Tết âm lịch đã tới rồi, ngày kia chính là trừ tịch, hôm nay trường học tối khổ một đám học trò, rốt cục cũng nghỉ rồi.

“Đúng vậy a, năm nay nghỉ còn không tính muộn, năm trước học sinh cấp ba hình như là trước trừ tịch một ngày mới được nghỉ.” Nữ lão sư ngồi ở bên người Sở Nguyệt Xuất lắc đầu cười nói, “Nghe nói mỗi lần thầy cô lên lớp đều nghe một đám kêu khổ thấu trời.”

“A...” Nhẹ nhàng cười lấy lệ trả lời, Sở Nguyệt Xuất quay đầu nhìn về phía Ngôn Du bên kia, cái người luôn buồn ngủ giờ phút này một chút muốn ngủ đều không có, ghé vào trên gối nhỏ, tựa hồ cảm giác được ánh mắt của mình lập tức quay đầu ai oán trông ngóng mình.

Nghỉ, đối với Ngôn Du mà nói cũng không tính là chuyện tốt gì.

Nhà của nàng cũng không ở trong này, là ở nội thành mất hai giờ đường xe, vô luận Ngôn Du có bao nhiêu tuỳ hứng thì tết âm lịch cũng không thể ở trong này trải qua, nhất định phải đi về nhà ăn Tết.

Ngôn Tĩnh ở hơn nửa tháng trước đã được nghỉ, đại học mà, so với bọn họ khẳng định là sớm hơn, tuy rằng trong nhà bên kia thúc giục về ngay nhưng Ngôn Tĩnh vẫn cố chấp lưu tại nơi này, lý do sao, tự nhiên là Ngôn Du còn chưa có nghỉ mà chính mình lo lắng lưu nàng một người.

Chính là Ngôn Du lại phát hiện, tỷ tỷ của mình từ trước đi dạy xong đều ở nhà chờ thì tối gần như là thường xuyên không ở nhà.

Mặc dù rất hiếu kỳ tỷ tỷ đi nơi nào, chính là Ngôn Du luôn luôn đã dính Sở Nguyệt Xuất liền dính được ngay, Ngôn Tĩnh lại không nói, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều. Nhưng theo kỳ nghỉ càng ngày càng gần, Ngôn Du càng phát ra buồn bực.

Kỳ nghỉ a... Tuy rằng cấp ba bên này ráng lắm nhưng kỳ nghỉ của học trò chính là từ trước trừ tịch hai ngày bắt đầu nghỉ luôn cho tới mùng 7, bất quá là xấp xỉ mười ngày không thấy được Sở Nguyệt Xuất, nàng không vui nổi a.

Từ khi biết Sở Nguyệt Xuất thì có thể nói đây là khoảng thời gian dài nhất mà mình không thấy được nàng.

Chống lại đôi con ngươi đen bóng tràn ngập ủy khuất của Ngôn Du, lông mi Sở Nguyệt Xuất khẽ run rẩy, quay đầu trở lại, không hề xem nàng.

Nàng đương nhiên cũng không muốn lâu như vậy không nhìn tới Ngôn Du, thế nhưng lỗi ở năm mới, cũng không thể mặc cho người nọ tuỳ hứng mà không cùng qua năm mới với cha mẹ được, cái này cũng hơi quá đáng đi.

Học sinh tan học về nhà, sau khi chờ đợi đoạn quá hội này xong, các sư phụ rốt cục cũng thu dọn đồ đạc, cao hứng phấn chấn muốn về nhà.

Ngôn Du chuyển lên bước đến bên cạnh Sở Nguyệt Xuất, cong lên miệng, còn chưa mở miệng thì một tiếng nói dễ nghe dĩ nhiên vang lên, “Ngôn lão sư...”

Ánh mắt hai người men theo thanh âm nhìn lại, Bạch Hiểu An đeo ba lô đứng ở cửa.

Nhíu mày, trong mắt một tia bất mãn hiện lên, Ngôn Du có chút tuỳ hứng cắn cắn môi, không muốn đi ra ngoài.

Sở Nguyệt Xuất tay nhẹ đụng đụng Ngôn Du, Ngôn Du vẫn là đứng ở đó, cúi đầu, thẳng đến khi Sở Nguyệt Xuất hơi chút giận mà nhẹ cấu, véo nàng hạ xuống xong, lúc này mới có chút dỗi hờn đi ra ngoài, đi đến trước mặt Bạch Hiểu An, mím môi không nói lời nào.

“Ngôn lão sư, cô tết âm lịch còn ở lại chỗ này sao?” Bạch Hiểu An giống như không có nhận ra cơn tức của Ngôn Du, cúi đầu, thanh âm ôn nhu.

Quyệt quyệt miệng, mắt Ngôn Du nhìn văn phòng, thanh âm mát lạnh, “Ân, tôi muốn quay về chỗ của ba mẹ.”

Sở lão sư... Rõ ràng nàng ngày mai muốn cùng tỷ tỷ về nhà, đã nghĩ có thể cùng Sở lão sư đợi thêm trong chốc lát, lại có thể...

“A... Kia, muốn tới khi đi học lại mới có thể trở lại sao?” Bạch Hiểu An ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Du nhíu lại mi, có chút bận tâm nói, “Cô không thoải mái sao?”

“Không có gì...” Tuy rằng trong lòng bởi vì hành vi Sở Nguyệt Xuất mà bất mãn, chính là cái loại tâm tình buồn bực vừa nhìn thấy Bạch Hiểu An liền bùng phát lại bị nàng mạnh mẽ khắc chế, gần bởi vì Sở Nguyệt Xuất một lần lại một lần công đạo.

Hết thảy tạm thời lấy thi vào trường cao đẳng làm trọng, ngàn vạn lần không thể để cho đứa bé này bởi vì đoạn cảm tình này mà bị hủy tiền đồ.

Chính là... Như vậy lừa nàng, thật sự tốt không?

Ngôn Du không hiểu, chính là nàng nhận định chuyện Sở Nguyệt Xuất làm là sẽ đúng.

“Sắc mặt của cô thoạt nhìn không thật tốt lắm.” Bạch Hiểu An nhiều lần muốn xoa hai má Ngôn Du, cuối cùng vẫn là không có làm như vậy, này nói hết lời, Ngôn Du cũng không có nhận mà chỉ nói, “Phải về nhà... Ngô, ba mẹ không có khả năng để cho tôi sớm lên lại.”

Nàng cũng muốn sớm một chút, có thể sớm một chút nhìn thấy Sở lão sư cũng tốt. Chính là cái người ba ba bảo thủ kia, sẽ đồng ý sao? Hơn nữa trường học tỷ tỷ hình như là nông lịch mười lăm mới khai giảng, so với nàng chậm một tuần đâu.

“Như vậy a...” Bạch Hiểu An lại cúi đầu, thanh âm có chút mất mát, nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu, “Vậy... Em có thể gọi điện thoại cho cô được không?”

Nhíu nhíu mày, Ngôn Du thật sự không rõ nữ sinh trước mặt này vì sao phải bám riết như vậy không tha, đành chịu đựng cái loại áp lực bất mãn này, “Ngô, em nếu là có thời gian vẫn là nên xem nhiều sách làm nhiều bài tập đi, tháng sáu đã muốn thi rồi.”

Hạ xuống mi mắt, Bạch Hiểu An sắc mặt hơi hơi đỏ hồng, “Chính là... Nhìn không tới cô...”

Vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói với chính mình lời như vậy, Ngôn Du có chút kinh hách lui từng bước, đem bàn tay run nhè nhẹ giấu đến phía sau, “Ân... À... Em... Vẫn là đọc sách nhiều hơn đi... Liền... Liền vài ngày mà thôi, đến đây còn có tháng thi đâu.”

Bạch Hiểu An trầm mặc một hồi, cắn cắn môi, “Được rồi, vậy cô... Cô... Kỳ nghỉ khoái trá.”

“A... Ân, cám ơn.” Đối mặt Bạch Hiểu An luôn có cảm giác không biết phải làm sao, tựa hồ nhất định phải có Sở Nguyệt Xuất tại bên người mình mới có thể biết được cách ứng phó nàng, giờ phút này nghe được Bạch Hiểu An tựa hồ rốt cục muốn đi, Ngôn Du nhẹ nhàng thở ra, “Em nhanh về nhà đi, đã muộn.”

“Ân, tốt, tái kiến.” Dừng ở Ngôn Du, Bạch Hiểu An tuy miệng nói xong nhưng cước bộ không có di động. Ngôn Du bị nàng xem cho một trận mất tự nhiên, nhức đầu, “Cái kia... Cô còn có chút việc, về văn phòng trước.”

Kỳ thật từ trước nàng là không biết tìm lý do tránh đi chuyện như vậy, chính là trong khoảng thời gian này, đối mặt Bạch Hiểu An từng bước ép sát, nàng rốt cục cũng bắt đầu học xong mấy chiêu lõi đời.

“Hảo.” Bạch Hiểu An gật gật đầu, Ngôn Du vội vàng xoay người hướng tới văn phòng đi, cái loại cảm giác bị nhìn chăm chăm mời lưng nàng nổi lên từng đợt nóng rực.

Trở về văn phòng, Ngôn Du gia tăng cước bộ đi đến ghế dựa của mình, thả lỏng thân mình ngồi xuống leo đến gối nhỏ, cái loại cảm giác mềm nhũn mời nàng có xúc động muốn tại đây nhắm mắt ngủ một giấc, quả thật cứ như vậy mà làm.

Từ sau khi chiếu theo thuyết pháp của Sở Nguyệt Xuất hồi âm Bạch Hiểu An, Bạch Hiểu An thường cách một đoạn thời gian sẽ đem cuốn sổ đưa lại đây, mỗi lần nhận được cuốn sổ, Ngôn Du vào lúc ban đêm sẽ thấy Sở Nguyệt Xuất ra khỏi phòng, rồi chiếu Sở Nguyệt Xuất chỉ thị hồi âm. Mặc dù biết dạng này xem như kế hoãn binh nhường Bạch Hiểu An có thể tạm thời an tâm xuống mà học hành, nhưng mà đối mặt Bạch Hiểu An, Ngôn Du luôn có một trận hết hồn không yên tĩnh, lại không rõ tại sao lại bất an.

Hơn nữa tuy rằng Sở Nguyệt Xuất lặp đi lặp lại nhiều lần nói cho nàng biết nàng là để ý mình, làm như vậy cũng là không thể làm khác đi, chính là mỗi lần chứng kiến Sở Nguyệt Xuất dùng thanh âm bình tĩnh muốn mình viết những câu không phải tâm ý của mình, nàng càng cảm thấy khó chịu, thậm chí bất mãn, sau đó bất mãn như vậy lại tại Sở Nguyệt Xuất làm yên lòng mà hạ tán đi, một lần lại một lần lặp lại, cứ thế tuần hoàn.

Như vậy... Mệt mỏi quá.

Ngôn Du từ từ nhắm hai mắt, có chút mệt mỏi bại nghĩ.

Đây quả thực so với tính toán một đạo đề còn khó khăn hơn, còn làm cho người ta mỏi mệt không thôi, chuyện tình cảm quả nhiên là khó giải thích nhất.

“Ha ha, Ngôn lão sư lại có thể vào lúc này ghé vào ngủ a.” Trong văn phòng lão sư cũng một đám đi rồi, không đầy một lát này văn phòng chỉ còn lại Sở Nguyệt Xuất đang thu xếp đồ đạc, còn có lão sư Sinh vật ngồi đối diện Sở Nguyệt Xuất, cùng có Ngôn Du đang gục xuống bàn tựa hồ đã ngủ say. Lão sư Sinh vật thu thập xong đồ đạc cũng cõng bao muốn đi, chứng kiến Ngôn Du, có chút buồn cười nói.

Sớm thấy Ngôn Du một phen hành động, Sở Nguyệt Xuất hé miệng cũng là cười, vẫn chưa trả lời.

“Sở lão sư, kia tôi đi trước, sang năm gặp lại, ha ha.” Lão sư Sinh vật là một nữ nhân rất hào sảng, đối với Sở Nguyệt Xuất cười phất phất tay, cao hứng phấn chấn đi mất.

Kỳ thật sớm đã hảo hảo thu về đồ đạc chỉ là còn đang giả bộ, Sở Nguyệt Xuất lúc này mới đi đến bên người Ngôn Du, đưa tay nhéo nhéo hai má mềm mại hơi nóng người nọ, “Tiểu đồ ngốc...”

Nhu mắt, ngồi dậy, gặp Sở Nguyệt Xuất, cái loại đè nén bất mãn lại dâng lên, Ngôn Du nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới nàng.

“Lại khó chịu sao?” Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ đầu nàng, “Chị như thế nào cảm thấy được chị đang yêu một bé nhi đồng hay cáu kỉnh a?”

“Hừ!” Ngôn Du hừ một tiếng, chẳng qua là bởi vì những lời Sở Nguyệt Xuất có chút chột dạ.

Tỷ tỷ cũng nói qua nàng giống đứa bé, chẳng lẽ thật sự giống sao? Vậy có phải hay không... Nàng rất không hiểu chuyện?

“Tốt lắm, không náo loạn nha.” Sở Nguyệt Xuất lại xoa bóp gương mặt của nàng, “Biết em luyến tiếc đi, nếu em tới không được, chị... Ân, đầu tháng ba có thể qua đi tìm em, được không?”

“Thật sự?” Ánh mắt lập tức phát sáng lên, động tác Ngôn Du rất nhanh quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, thần tình chờ mong, “Chị thật sự sẽ đi qua xem em?”

“Thật sự.” Giật nhẹ hai má mềm mại, Sở Nguyệt Xuất sủng nịch cười, “Chị khi nào thì lừa gạt em.”

“Hảo!” Ngôn Du lúc này vui vẻ, đứng lên kéo xách bao, một tay dắt tay Sở Nguyệt Xuất, lại tưởng tượng, chợt suy sụp hạ mặt, “Ngày mai, ngày mốt, trừ tịch, mùng Một, mùng Hai, ngô, năm ngày đâu...”

“Không được tham.”

“Ngô, được rồi.”

Cứ như vậy, thật tốt hống Ngôn Du ngoan ngoãn nghe lời theo Ngôn Tĩnh trở về cha mẹ bên kia, lại phát hiện, tỷ tỷ tựa hồ cũng không phải thực muốn trở về.

Là bởi vì Lạc Học Khâm sao?

Bước vào cửa chính liền thấy cái tên nam nhân làm cho mình chán ghét đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, lúc này Ngôn Du học giảo hoạt, không có trực tiếp nhìn mà không thấy trở về phòng, mà là lén lút quan sát Ngôn Tĩnh.

Đây là trước khi đi Sở Nguyệt Xuất dạy nàng đó.

================ =========


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui