Hữu Ương Lưỡng Song

80, Chương thứ tám mươi...

Bạch Hiểu An thật sự không thể kìm nén cái loại tưởng niệm đối với Ngôn Du này được.

Theo ngày nghỉ bắt đầu, mỗi ngày cũng đều cấp Ngôn Du phát tin ngắn, chính là Ngôn Du cũng không phải mỗi lần sẽ trả lời, mà khi trả lời cũng sẽ rất ít, cảm giác như thế mời nàng lại càng bất an. Rốt cục chịu đến đầu tháng ba, chuyện trong nhà ít đi, còn lại là theo cha mẹ đến nhà bằng hữu thân thích chúc tết, Bạch Hiểu An tùy tiện tìm cái cớ lưu ở trong nhà, sau đó ngồi hai giờ xe buýt lại đây muốn tìm Ngôn Du, coi như không thể ước hội, cũng có thể gặp mặt một lần cũng là rất tốt rồi, hơn nữa, Ngôn Du mấy ngày nay thái độ thật sự rất kì quái.

Không thể không nói Ngôn Du thật sự là một lão nhi đồng thực thích ‘giận chó đánh mèo’ người khác. Bạch Hiểu An lần đầu tiên cho nàng phát tin ngắn, nàng hỏi Sở Nguyệt Xuất nên làm cái gì bây giờ, Sở Nguyệt nhượng lại nàng hảo hảo làm yên lòng, vì thế nàng liền trả lời, chính là sau lại Sở Nguyệt Xuất quá mức bận rộn, cũng không có hỏi nàng về chuyện Bạch Hiểu An, nàng liền rõ ràng không trả lời tin ngắn của Bạch Hiểu An.

Sở lão sư chưa nói, nàng đương nhiên sẽ không làm...

Khụ, theo phương diện nào đó mà nói, kỳ thật Ngôn Du cũng không phải nghe lời như vậy.

Cho nên thời điểm Bạch Hiểu An từ xe bus xuống nhà ga chứng kiến Sở Nguyệt Xuất, nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, tiếp đó lại là kinh ngạc lại là bất an.

Nàng luôn cảm thấy thái độ Ngôn Du đối với Sở Nguyệt Xuất cùng đối với những người khác không giống nhau, tuy rằng Ngôn Du hồi âm nói với nàng rằng nàng là một nhi đồng đáng yêu, nàng thực thích, chính là nàng tổng cảm giác ‘thích’ trong lời này cùng ‘thích’ mà nàng đối với Ngôn Du là không đồng dạng, mà thái độ Ngôn Du khi đối mặt với nàng cũng không giống đối mặt với một người mình thích, ngược lại đối với Sở Nguyệt Xuất...

Nàng đã từng gặp Sở Nguyệt Xuất sủng nịch nắm hai má Ngôn Du, cũng xem qua Ngôn Du đối với Sở Nguyệt Xuất lộ ra tươi cười hồ hồ lại mang theo ấm áp, chính là khi đối với mình, Ngôn Du tựa hồ chưa bao giờ cười qua.

Nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất ở ven đường ngăn đón taxi, Bạch Hiểu An cắn môi dưới, hồi lâu sau vẫn là quyết định không đi theo Sở Nguyệt Xuất.

Có lẽ Sở lão sư ở trong này cũng có bằng hữu hoặc là thân nhân, chính là lại đây chúc tết mà thôi.

Hút mạnh một hơi nhường mình có thể an tâm, Bạch Hiểu An nhìn Sở Nguyệt Xuất rời khỏi, vẫn đứng tại chỗ suy tư, là muốn hỏi một chút nhà Ngôn Du ở đâu để chính mình qua, hay là muốn như thế nào.

Vì thế Sở Nguyệt Xuất theo Ngôn Du trong lòng tránh xong, sủng nịch nắm gương mặt của nàng mời nàng mang chính mình đi vào Ngôn gia là lúc điện thoại Ngôn Du phóng trong phòng ngủ vang lên.


Bĩu môi, quét mắt qua phòng ngủ, lôi kéo Sở Nguyệt Xuất chạy tới phòng khách, Ngôn Du căn bản sẽ không tính toán đi nghe điện thoại, mà là giữ chặt Sở Nguyệt Xuất vây quanh, ở cổ nàng nhẹ nhàng cọ lên, không nói được một lời.

“Ha ha, thế nào?” Tay Sở Nguyệt Xuất nhẹ vỗ về sợi tóc của nàng, cảm giác lấy nàng đối với người yêu quý mến cùng ỷ lại, mang theo tia sủng ái mà xoa bóp thịt mềm ở tai của nàng, “Điện thoại di động của em vang kìa.”

“Không cần xen vào.” Hít sâu một hơi hương khí thản nhiên mà chính mình nhiều ngày qua vẫn luôn tưởng niệm như vậy, Ngôn Du lại cọ xát cổ Sở Nguyệt Xuất, khiến nàng bởi vì hơi ngưa ngứa mà rụt cổ lại, có chút tuỳ hứng nói, “Lại không trọng yếu.”

Nhẹ nhàng cười, Sở Nguyệt Xuất lúc này không có hống Ngôn Du đi nghe điện thoại.

Nàng đồng dạng thập phần tưởng niệm cái ôm ấp này, thậm chí là tưởng niệm cảm giác cổ bị nhẹ nhàng cọ lên, tưởng niệm cảm giác cặp tay kia ôm lấy eo mình.

Huống chi, nàng biết Ngôn Du, bởi vì thật sự quá lười, đặc biệt là lúc ngủ, cho nên cấp cha mẹ còn có Ngôn Tĩnh cùng với nàng cài đặt tiếng chuông đặc thù, trừ phi là đặc thù tiếng chuông vang lên, điện thoại của nàng đều là tùy nàng tâm tình mà tiếp hay không tiếp.

=)))))) bá đạo thật!~

Hiện trong phòng ngủ vang lên cũng không phải là tiếng chuông đặc thù, đây cũng là trong lúc nghỉ, hẳn là không phải chuyện trọng yếu gì.

Bạch Hiểu An đứng ở cửa nhà ga, nhíu lại mi, nghe điện thoại đầu bên kia truyền đến thanh âm đô đô, cùng với lúc sau có một giọng nữ nói không người đón nghe, chán nản hạ tay xuống.

Chẳng lẽ nói Ngôn lão sư đang bận? Hay là đang ngủ?

Thở dài, một lần nữa cầm lấy di động lại bắt đầu gọi điện thoại.

Tại xa lạ thành thị này, không thấy đến Ngôn Du, lòng nàng tràn đầy sợ hãi.

Điện thoại trong phòng ngủ chính là an phận trong chốc lát liền lại bắt đầu tuần hoàn nổi lên tiếng chuông, Ngôn Du vẫn là ôm Sở Nguyệt Xuất không chịu buông tay, Sở Nguyệt Xuất nhíu nhíu mày, từ Ngôn Du trong lòng tránh ra, “Ngoan, đi nghe điện thoại.”


“Không cần, lại không trọng yếu.” Ngôn Du quệt mồm, lại muốn đi ôm Sở Nguyệt Xuất, “Em muốn ôm một cái.”

“Trước tiếp điện thoại rồi sẽ tiếp tục cho em ôm.” Sở Nguyệt Xuất tổng cảm giác mình cùng Ngôn Du cùng một chỗ, không chỉ là cùng người yêu cùng một chỗ, mà còn là cùng con của mình cùng một chỗ. Tựa hồ chỉ có lúc ở trên giường, Ngôn Du mới càng giống người yêu của nàng thôi a.

(Ed: Hahahahahaha Có ý tứ!)

Ý nghĩ này nhường hai má Sở Nguyệt Xuất nóng hâm hấp lên, Ngôn Du nhưng chưa kịp gặp qua nàng thẹn thùng trôi lướt qua, mà là chu môi dễ thương ngoan xoay người trở về phòng ngủ, chứng kiến điện báo hiện lên sau, lập tức chạy ra, “Sở lão sư Sở lão sư, này...”

“Ân?” Áp chế cái loại cảm giác tu nhân này, Sở Nguyệt Xuất nghi hoặc từ trong tay nàng tiếp nhận di động, quét mắt qua cái tên đang hiện, lông mày nhíu lại, chuyển nhận, đưa cho Ngôn Du, Ngôn Du mếu máo chu miệng càng lợi hại hơn, chính là vẫn thành thật mở miệng, “Uy...”

“Ngôn lão sư, cô rốt cục nghe điện thoại.” Lúc tiếng đô đô biến mất, lòng Bạch Hiểu An mới có một trận nhảy nhót, lời buột miệng nói ra mang đầy hưng phấn.

“A, ân, Bạch đồng học.” Ngôn Du miệng đáp, rất bất mãn xem Sở Nguyệt Xuất, Sở Nguyệt Xuất nâng tay xoa bóp hai má nàng có chút tức giận, tiếp theo khom qua đi hôn một cái, Ngôn Du khí đầy mình lập tức tan thành mây khói.

“Ngôn lão sư, em... Em mới từ xe bước ra... Em... Có thể vào thăm cô không?” Chính là ngay sau đó Ngôn Du lập tức trừng lớn mắt, cũng bởi vì những lời này của Bạch Hiểu An.

Sở Nguyệt Xuất dùng ánh mắt hỏi Ngôn Du, Ngôn Du nuốt khẩu nước miếng, “A, Bạch đồng học, em chờ một chút ha.”

Sau đó lập tức che microphone, hạ giọng, “Em ấy nói em ấy mới từ xe bước xuống...”

Này xem đến Sở Nguyệt Xuất cũng ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày đều không nói gì.

“Làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Ngôn Du luống cuống, “Em ấy hỏi em có thể đến xem em hay không.”


“Em...” Trong lòng bối rối cùng ghen tuông rất nhanh liền tiêu thất, Sở Nguyệt Xuất trầm ngâm trong chốc lát, cũng hạ giọng, “Em đi nhà ga tìm em ấy đi.”

“Không muốn!” Thực nhanh chóng phản đối, Ngôn Du rất buồn bực nhìn nàng, “Em muốn cùng chị cùng một chỗ!”

Nào có người như vậy, các nàng nhiều ngày không gặp như vậy, hôm nay thật vất vả mới gặp mặt được, lại muốn đi nhân nhượng học sinh kia, thật sự là... Thật sự là...

Sở lão sư chẳng lẽ cũng không cảm thấy không thoải mái sao!!!!

“Nghe lời.” Sờ sờ đầu nàng, Sở Nguyệt Xuất ôn nhu hống, “Trước đi vào trong đó đem em ấy khuyên trở về được không, em ấy là một nữ hài tử, ở nhà ga không an toàn. Liền nói em còn có việc, chỉ có thể gặp em ấy một chút, ngoan...”

Yên lặng nhìn Sở Nguyệt Xuất một lúc lâu, cũng hiểu được nàng nói lời là có đạo lý, Ngôn Du thở dài, cầm lấy di động, “Ân, em đang ở nhà ga? Nhà của cô có chút việc... Nếu không cô đi nhà ga tìm em đi, bất quá không thể chờ đợi lâu lắm...”

“Hảo!” Cho dù chỉ là như vậy, Bạch Hiểu An đã muốn cảm thấy thoả mãn, “Em đây ở cửa nhà ga chờ cô.”

“Hảo.” Cúp điện thoại, Ngôn Du đang muốn há mồm, Sở Nguyệt Xuất dĩ nhiên trước một bước nói, “Nhanh đi thay quần áo đi.”

Không có bất kỳ động tác nào, Ngôn Du đứng nguyên tại chỗ nhìn Sở Nguyệt Xuất hồi lâu, bỗng nhiên đem nàng đổ lên bên tường đè lại, cúi đầu dùng sức hôn sâu. Sở Nguyệt Xuất còn không có lấy lại tinh thần đã bị hôn lên, há mồm muốn nói lời gì đó, đầu lưỡi Ngôn Du lập tức tham tiến vào ôm lấy lưỡi của nàng, cánh tay đỡ lấy bả vai Ngôn Du rồi liền dần dần vòng qua trên cổ Ngôn Du. Ngôn Du hôn theo cánh môi một đường đi xuống, lướt qua cằm, mãi cho đến cổ liếm láp mút vào, thân thể Sở Nguyệt Xuất mềm nhũn, vô lực dựa vào tường, ngửa đầu, thân mình mẫn cảm bởi vì động tác của Ngôn Du mà bị luồng điện tê tê khống chế lấy. Thẳng đến lúc tay Ngôn Du không thành thật bước vào áo ngoài của nàng rồi xốc lên áo lông của nàng còn có áo giữ ấm bên trong, nguyên bản thân thể ấm áp liền bị tay lạnh lẽo khẽ đụng vào, Sở Nguyệt Xuất thật mạnh lấy lại tinh thần, đem Ngôn Du đẩy ra, thở phì phò, “Em... Hồ nháo...”

“Hừ! Ai bảo chị vội vã như vậy muốn đuổi em đi gặp cái người Bạch đồng học kia!” Ngôn Du quệt mồm, “Chị đều không thèm để ý em!”

“Em...” Sở Nguyệt Xuất nhất thời nghẹn lời, cùng nàng đối diện trong chốc lát, trong lòng mềm nhũn, “Chị cũng chỉ lo lắng cho học trò thôi nha, Tiểu Du, nghe lời được không, chờ gặp qua Bạch Hiểu An, em muốn thế nào cũng đều có thể.”

Tức giận nhìn Sở Nguyệt Xuất, một lát, Ngôn Du níu lấy một góc áo ngủ, “Hảo thôi...”

“Ngoan.” Thản nhiên cười, hôn hôn sườn mặt của nàng, Sở Nguyệt Xuất rất là ôn nhu, “Nhanh đi thay quần áo đi.”

“Ân.”


Đổi qua quần áo xong, Ngôn Du nhức đầu, “Chị đi cùng em được không?”

“Ân...” Tự hỏi một chút, mắt Sở Nguyệt Xuất nhìn vào ánh mắt đang phát sáng của Ngôn Du, không thể làm gì hơn là lắc đầu, “Chị đi cùng em, sớm một chút xuống xe, tự em đi gặp Bạch Hiểu An, được không?”

Nếu nói không đi, chỉ sợ Ngôn Du thật sự sẽ tức giận trực tiếp không để ý tới Bạch Hiểu An a.

Nếu bởi vậy ảnh hưởng tới Bạch Hiểu An, đây là điều mà nàng - chủ nhiệm Bạch Hiểu An thật không muốn gặp đến.

“Được rồi...” Tuy rằng không vui, bất quá Ngôn Du vẫn là đáp ứng, theo Sở Nguyệt Xuất xuất môn ngồi xe tới phụ cận nhà ga, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất xuống xe vào tiệm KFC phụ cận nhà ga, lúc này mới buồn bực phân phó lái xe đem xe chạy đến cửa nhà ga, sau khi xuống xe, vừa đập vào mắt đó là bộ dáng Bạch Hiểu An ôm cánh tay ở cửa bồi hồi, nhất thời cũng thấy mềm lòng.

Kỳ thật đơn phương yêu mến, thật sự thực đả thương người.

Nhớ tới chính mình lúc trước khi đối mặt tỷ tỷ cũng là cái loại tâm lý mâu thuẫn này, Ngôn Du cũng hiểu được Bạch Hiểu An rất đáng thương, chạy chậm qua đó, Bạch Hiểu An vừa nhìn thấy nàng, cặp con ngươi xinh đẹp lập tức trở nên trong suốt, nhìn thấy Ngôn Du hồi lâu, lời vừa ra khỏi miệng liền để cho Ngôn Du một trận luống cuống, “Ngôn lão sư, em rất nhớ cô.”

“A...” Ngôn Du nhất thời ngây ngẩn cả người.

Nàng không biết nên như thế nào đón nhận những lời này a, nếu là Sở lão sư nói như vậy, nàng nhất định sẽ đáp, “Em cũng rất nhớ chị.”

Chính là, đối mặt với Bạch Hiểu An, nàng ngay cả nói dối ra những lời này, cũng nói không nên lời.

=================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cẩu huyết tình tiết vẫn là không tới a buồn bực... Lại để cho hạ chương, ta là có rất yêu thích vô nghĩa a?

Chuyện kể rằng này Bạch đồng hài thật đáng thương nói, đặc biệt chương sau... A, ta cảm thấy được này vật hi sinh là ta viết trôi qua tối bi kịch a...

...

Editor: Cũng như tác giả nói, phân đoạn vài chương sau sẽ xuất hiện tình tiếtcẩu huyết nên mọi người ráng kiên nhẫn nhe~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận