Huyền Án

Cố Thần Tường mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Lý Mai đang ngồi ở bên cạnh mình, vừa định há miệng nói chuyện, ngực truyền đến một trận đau nhức.

“Anh đã tỉnh?” Lý Mai hỏi.

Cố Thần Tường gật gật đầu, có chút kỳ quái nhìn vẻ mặt cổ quái của Lý Mai.

“Tiểu Vũ cùng Nhược Cẩm đâu?”

“Sao anh lại bị thương?” Lý Mai không trả lời vấn đề của Cố Thần Tường, hỏi ngược lại.

“Cô nói là chỗ nào? Trên đầu hay là ngực?” Cố Thần Tường cười khổ nói.

“Ngực.”

Cố Thần Tường nghĩ rằng không thể nói mình muốn đánh lén Nhược Cẩm, bị cô ta ra một chưởng đánh cho hôn mê, nói để Lý Mai biết mình đánh lén Nhược Cẩm, khẳng định sẽ hỏi mình vì sao? Vậy chẳng phải là bất lợi đối với Tiểu Vũ, mình chỉ muốn giúp Tiểu Vũ tranh thủ chút thời gian chạy trốn, vạn nhất cảnh sát đến đây...

“Anh suy nghĩ cái gì vậy?” Lý Mai thấy Cố Thần Tường chậm chạp không trả lời mình, lại hỏi.

“Tôi bị ngã, Tiểu Vũ cùng Nhược Cẩm đâu? Sao lại không thấy bọn họ?” Cố Thần Tường thấy Lý Mai tựa như đã quên câu hỏi của mình, liền lại hỏi một lần.


“Bọn họ đã ngã xuống vách núi.” Lý Mai nói.

“Cái gì?” Cố Thần Tường cả kinh, lại kỳ quái nhìn vẻ mặt bình thản của Lý Mai, không hề có chút kinh hoảng cùng lo lắng nào.

“Nhược Cẩm cùng Tiểu Vũ trượt chân rớt xuống vách núi.”

“Sao lại như thế? Tiểu Vũ đã làm gì cô sao?” Cố Thần Tường nhất thời kích động, không khỏi thất thanh hỏi.

“Cái gì?” Lần này đến phiên Lý Mai kỳ quái, chẳng lẽ hắn cho rằng tất cả cái này đều là Tiểu Vũ làm, gã đàn ông này mãi mãi ngu xuẩn và kiêu ngạo nhưthê, làm bằng hữu cùng người phụ nữ của hắn vĩnh viễn sẽ không có kết cục tốt gì.

“Nhược Cẩm nói tất cả chuyện này đều có thể là Tiểu Vũ làm, cô nói cho tôi biết cô ta đoán có đúng hay không, cô xem, cô không phải vẫn tốt sao? Nếu là Tiểu Vũ, sao cô vẫn còn sống?” Cố Thần Tường có chút vội vàng nói.

Cái này không khỏi làm cho Lý Mai có chút tức giận, hắn có ý tứ gì, hắn đang quan tâm đến tên mặt trắng kia sao? Nếu tôi nói không phải Tiểu Vũ làm, đó không phải đang thừa nhận là tôi làm sao, tôi có ngu xuẩn như vậy hay không? Hay là ở trong mắt ông tôi vẫn đều là như vậy?

Không đúng, tôi cho tới bây giờ không tồn tại ở trong mắt ông, căn bản ông không nhớ tới tôi, đây không phải chứng minh rất tốt sao, ngủ ở bên tôi thời gian hơn một năm, ông không hề nhìn qua tôi, tôi tựa như một kỹ nữ, không đúng, kỹ nữ vẫn là người, còn dùng tư sắc để kiếm khách, tôi giống như là một công cụ, công cụ tiết dục, công cụ sinh con, công cụ để vợ chồng ông đấu đá.

Bao nhiêu đêm, tôi trần truồng nằm ở trên cái giường xa hoa mà lạnh như băng kia, nhìn ông đưa lưng về phía tôi, mặc lại từng món đồ, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi. Bao nhiêu đêm, tôi trần truồng đứng ở trước gương, nhìn thân thể mềm mại mà trẻ trung kia của mình, mà tự ghê tởm chính mình


Tôi không phải hạng người hạ đẳng hèn mọn mà dơ bẩn, tôi cũng là sinh viên đường đường chính chính, tôi cũng từng tràn ngập tự tin cùng kiêu ngạo, tôi cũng từng khát khao gặp gỡ tình yêu lãng mạn bất ngờ cùng ngọt ngào, tôi dùng hết toàn lực đi ra khỏi cái sơn thôn bần cùng kia, chẳng lẽ là vì để cho người ta giẫm ở dưới chân, giống như một con kiến bé nhỏ không đáng kể hay sao?

Là các người hủy tôi, là các người làm cho tôi trở nên tệ hại như thế, là các người làm cho tôi chưa từng nở rộ thì đã điêu tàn, tôi muốn các người trả lại cho tôi tất cả.

Cố Thần Tường nhìn vẻ mặt Lý Mai mỗi lúc một cổ quái, có chút khó hiểu, chẳng lẽ cô gái này bị dọa tới độ hoảng sợ ngớ ngẩn? Có điều hình như đã từng thấy cô ta ở chỗ nào đó, hình như đã tới công ty xin việc thì phải.

“Tất cả cái này đều là Tiểu Vũ làm, hắn muốn giết tôi, chị Nhược Cẩm vì cứu tôi mới cùng rơi xuống vách núi với hắn.”

“Đưa tôi đi qua nhìn xem, cậu ta không thể xảy ra chuyện.”

“Vì sao? Hắn chỉ là một tên hung thủ giết người, vì cái gì không thể xảy ra chuyện?”

“Bởi vì... ài, khó mà nói rõ cùng cô được.” Cố Thần Tường xấu hổ nói.

“Vách núi nơi đó dựng đứng, phía dưới không phải đá lớn thì chính là đỉnh nhọn, nhất định không có hy vọng còn sống, không bằng chúng ta đến bên núi nhìn xuống dưới vách nói xem, nói không chừng có thể tìm được thi thể bọn họ.”

Cho dù Tiểu Vũ là hung thủ giết người, nhưng Nhược Cẩm rõ ràng cứu cô ta một mạng, vì sao cô ta nói chuyện lại có vẻ mặt lạnh nhạt như vậy, làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái, Cố Thần Tường âm thầm nghĩ.

“Được rồi, cảnh sát chắc cũng sắp đến rồi, tuy nhiên Tiểu Vũ đã chết, bọn họ cũng không làm được gì.”


“Cảnh sát sắp đến? Không phải không có cách nào báo cảnh sát sao?” Lý Mai lắp bắp kinh hãi hỏi.

“Ồ, là Nhược Cẩm báo cảnh sát, cụ thể làm như thế nào thì cô ta không nói.”
“Đường không phải không thông sao? Làm sao bọn họ vào núi được?”

“Đường đúng là không dể đi, bất quá nếu cảnh sát biết nơi này đã xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ nghĩ cách.”

“Chúng ta đi mau chút, xem có thể sớm tìm được Tiểu Vũ cùng Nhược Cẩm hay không.” Lý Mai âm thầm nghĩ, cho dù ngã không chết, cũng không thể để cho bọn họ sống sót, có Tiểu Vũ gánh cái tội này, tôi mới có thể đem những việc mà tôi muốn làm xong, Cố Thần Tường phải chết, nhưng hắn không phải mục tiêu cuối cùng, người phụ nữ vô sỉ kia, tôi không thể để cho cô ta tiếp tục sống tiêu dao khoái hoạt.

Cố Thần Tường gật gật đầu, ôm ngực đứng lên.

“Sắc mặt anh rất khó coi, hình như bị thương không nhẹ, vết thương sau đầu của anh cũng là Tiểu Vũ đánh sao?” Lý Mai hỏi.

“Nói thật tôi vẫn không tin Tiểu Vũ là hung thủ, cậu ta không có khả năng ra tay nặng như thế với tôi.”

“Anh ta là gì của anh, đến bây giờ anh còn bảo vệ cho anh ta, anh cảm thấy anh ta xuống tay nặng, bất quá theo ý tôi, anh ta không lấy mạng của anh, cũng đã ra tay nhẹ lắm rồi.” Lý Mai lạnh lùng nói.

Cố Thần Tường nghĩ Lý Mai vì Tiểu Vũ giết bạn của cô ta mới dùng loại giọng điệu này nói chuyện, cho nên không phản bác lại, dù sao mình vẫn còn sống, hy vọng Tiểu Vũ còn sống, nếu là như vậy, mình nhất định phải dẫn cậu ta đi trước khi cảnh sát tới.

“Cố tổng, nghe nói anh có rất nhiều bạn gái, là thật sao?” Lý Mai vừa đi vừa nói.


“Sao cô lại nói như vậy?” Cố Thần Tường hỏi.

“Chị Á Nam khi còn sống nói, bất quá cũng khó trách, người có tiền giống như anh, có nhiều tiểu mật ở ngoài là khó tránh khỏi.”

“Tôi không thấy hiện tại là thời điểm thích hợp nói về chuyện này, cô cảm thấy sao?”

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi thấy anh đối với bạn mình rất tốt, cảm thấy anh hẳn là một người rất có trách nhiệm, cho nên muốn chứng thực những lời chị Á Nam nói có đúng hay không thôi.”

“Tôi không muốn nói về cái này, có một số việc không phải giống như bên ngoài nhìn thấy, có đôi khi rất khó nói rõ ra được.”

“Anh có nhớ rõ từng người xuất hiện ở trong cuộc đời của anh không?” Lý Mai tựa như chuyển đề tài.

“Không nhất định, có những người ở trong sinh mệnh tôi, cũng có những người là khách qua đường, sao có thể nhớ hết được?”

“Theo lý thuyết, lần du lịch này, những người này cũng chỉ là khách qua đường, nếu không phát sinh cái gì, có lẽ sau khi du lịch kết thúc, sẽ quên nhau, nhưng hiện tại anh có thể quên được không?”

“Khẳng định không có khả năng, cả đời không thể quên được.” Cố Thần Tường cười khổ một tiếng, nói.

“Con người chính là như vậy, khi anh bình thường mà hèn mọn, người khác sẽ không nhìn anh, quên anh, nhưng khi tất cả đều lấy phương thức nào đó khắc cốt minh tâm, anh sẽ vĩnh viễn cũng không thể quên được, Cố tổng, về sau anh sẽ không quên tôi chứ?”

“Đương nhiên, tất cả chuyện này đều rất không bình thường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận