Huyền Án

“Phát hiện một thi thể, trong lòng mọi người khả năng còn nghĩ tới may mắn, mà nếu quả thật phát hiện cái thứ hai, hơn nữa lại là cách nơi hạ trại gần như vậy, ngươi cho rằng Mạnh Lệ cùng Khổng Á Nam còn có thể an an ổn ổn ngủ ở trong phòng nhỏ để cho cô ta xuống tay sao?”

“Có thể phát hiện cái gì không?” Bành Kiệt hỏi nhân viên kỹ thuật.

“Có mấy sợi tóc, phải đi về kiểm tra một chút, xem có thể lấy ra DNA tiến hành so sánh hay không, không phát hiện hung khí, cũng không có vật dụng tùy thân”.

“Dựa theo Nhược Cẩm nói, lúc bọn họ đi ra ngoài tìm Quý Trình Trình thì gặp trận mưa rất lớn, hẳn là mặc áo mưa, nhưng xem trên người cô ta không có áo mưa, có lẽ hung thủ cũng biết áo mưa dễ dàng lưu lại chứng cớ vân tay cho nên đem áo mưa vứt bỏ, tôi cảm thấy hẳn là nên tìm kiếm xung quanh một chút, cô ta chắc chắn không đủ thời gian tiêu hủy hoặc là quăng đi đủ xa.” Lê Ngạn nói.

Bành Kiệt gật gật đầu, lập tức an bài nhân viên tìm kiếm chung quanh.

“Anh xem cái chỗ màu sắc hơi thâm ở góc ống quần của cô ta là cái gì?”

Nhân viên kỹ thuật đã kiểm nghiệm đơn giản, nói: “Là vết máu.”

“Dựa theo vị trí vết thương cùng phương thức tử vong của Vương Tiểu Phân, vết máu của cô ta có thể chảy đến vị trí này không?”

“Trên lý luận là không được, dựa theo vết thương mà suy đoán, vết máu hẳn là phun tung toé về phía trước, mà mặt trái thi thể lại hướng về phía trước, vết máu không có khả năng ở tại vị trí này.”

“Vây có nghĩa có khả năng là vết máu của hung thủ?”

“Vậy phải trở về làm kiểm tra mới được.”

“Lần này thi thể không bị chặt đầu, cũng không bị cắt đi hai tay, rốt cuộc là thời gian không đủ hay là có nguyên nhân khác?”

“Dựa theo 9 án trước đó đối chiếu, cô ta rất nghiêm khắc chấp hành hình thức của mình, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, cô ta không có khả năng thay đổi.”

“Sợ rằng chỉ có thể sau khi bắt được cô ta mới có thể biết nguyên nhân.”

“Nếu không có gì cần lấy ra cùng kiểm nghiệm vật chứng hiện trường nữa, thì đem người chết đưa về đi.” Bành Kiệt nói.

“Nơi này nếu cách chỗ mấy người Nhược Cẩm hạ trại không xa, hẳn là cách vách núi bên kia cũng sẽ không quá xa, chúng ta đi nhìn xem mấy người Nhược Cẩm có phát hiện gì không?” Huyền Mạc hỏi.

Lê Ngạn biết cậu ta vẫn lo lắng cho Nhược Cẩm nên cũng không có phản đối.

“Lão Bành, anh tuổi lớn, đường núi như vậy chỉ sợ anh sẽ ăn không tiêu, không bằng đi về trước đi, có phát hiện gì chúng tôi sẽ liên hệ với anh.” Lý Bảo Phong nói.

“Cũng tốt, tôi mấy năm nay trái tim không tốt, đi theo mọi người nói không chừng sẽ kéo chậm tốc độ của mọi người, tôi để ấy người Tiểu Lý theo dõi nhà gỗ kia, sẽ không theo mọi người đi vách núi, mọi người chú ý an toàn, nhìn trời hôm nay như muốn mưa.” Bành Kiệt không có miễn cưỡng, ông ta năm nay đã 59 tuổi, sang năm có lẽ về hưu, bởi vì tham dự qua nhiều án lớn trên phạm vi cả nước, nên lần này mới được Bộ sắp xếp đến tham dự điều tra cùng giám sát, là một gã cảnh sát lão thành, ông ta rất rõ ràng tác dụng cùng năng lực mình.

Lý Bảo Phong cùng đám người Lưu Cường được một người dẫn đường dẫn về hướng vách núi, đứng ở trên vách cao nhìn xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy chạc cây mọc lan tràn cùng nước sông chảy xiết dưới núi.

“Xem nơi đó!” Nhược Nạp chỉ vào một chỗ dưới vách núi, ba bóng người nho nhỏ đang thong thả bước đi, hẳn là ba người Nhược Cẩm, hai võ cảnh đều mặc trang phục màu xanh lá mạ, ở trong thảm thực vật một màu xanh rất khó phát hiện, nếu không phải Nhược Cẩm mặc quần áo màu trắng có vẻ bắt mắt, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ không chú ý tới bọn họ.

“Dùng bộ đàm liên hệ cùng bọn họ.” Lý Bảo Phong nói.

“Số 9, số 9, tôi là số 1, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời!!”

Sau vài lần gọi liên tục, mấy người Nhược Cẩm vẫn không trả lời, tất cả mọi người đều có loại dự cảm bất an.

“Lý cục, vì sao bọn họ không trả lời?”

“Không có khả năng bộ đàm bị trục trặc, tôi nghĩ bọn họ nhất định là gặp tình trạng gì đó.”

“Chúng ta làm thế nào liên lạc được với bọn họ đây?”

“Không có biện pháp ở cự ly xa như vậy mà liên hệ cùng bọn họ, biện pháp duy nhất chính là đi xuống gặp bọn họ.”

“Chúng ta người nhiều, cũng không cần thiết đều đi xuống, không bằng tôi cùng Hoài Đông mang theo bộ đàm đi xuống, sau khi gặp nhau thì liên hệ cùng mọi người.” Lưu Cường nói.

“Tôi cũng đi!”

“Tôi cũng đi!”

Huyền Mạc và Nhược Nạp cùng nhau nói.

“Như vậy đi, chúng ta cùng nhau đi xuống, mang theo thứ dùng qua đêm, tôi nghĩ không có khả năng trở về kịp trước khi trời tối.” Lê Ngạn nói.

Lưu Cường nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Nhược Nạp một cái, chần chờ nói: “Tuyết Tĩnh tôi còn chưa cho đi, Huyền tiểu thư…”

Huyền Mạc nói: “Cái này anh không cần lo lắng, em tôi sẽ không kéo chân chúng tôi đâu, tôi có thể cam đoan.”

“Nếu như vậy, chúng ta xuất phát đi, trời tối muốn tìm được người sẽ rất khó.”

“Tuy rằng đây là biện pháp duy nhất, nhưng tôi cũng không tán thành, lão Bành nói đúng, hôm nay có lẽ trời sẽ mưa lớn, nếu mọi người xuống núi, trước khi trời tối khẳng định là không thể trở về, đêm tối trời mưa, thời tiết như vậy là không có khả năng tìm được bọn họ, ngược lại càng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó người trợ giúp cũng không có khả năng tới nhanh được.”

“Nhưng bọn họ nếu đụng phải Lý Mai, hơn nữa là ngoài ý muốn gì đó, chúng ta có khả năng bỏ qua cơ hội bắt cô ta.” Lê Ngạn kiên trì nói.

Cuối cùng dưới sự kiên trì của đám người Lưu Cường, Lý Bảo Phong đành phải đáp ứng.

Mấy người Nhược Cẩm quả thật gặp sự cố ngoài ý muốn không đoán được, khi bọn họ xuống đến dưới núi, hai bờ sông Nộ Giang chảy xiết là bụi cây rậm rạp.

“Không bằng chúng ta đi dọc theo bờ sông, như vậy tầm nhìn sẽ tốt hơn nhiều.” Nhược Cẩm đề nghị.

Hình Bân cùng Vương Cát cảm thấy có thể, ba người liền nhất trí, theo bờ sông tìm tòi xung quanh.

“Xem đó là cái gì?” Vương Cát chỉ vào chỗ hai tảng đá lớn chỗ nước cạn.

“Hình như là quần áo.” Hình Bân chạy vài bước xuống nước, hướng về phía khối đá lớn đi đến.

“Có phải là áo thể thao kiểu quân đội màu xanh không?” Nhược Cẩm theo ở phía sau lớn tiếng hỏi.

“Là áo thể thao kiểu quân đội màu xanh, thì sao vậy?”

“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Cố Thần Tường, anh ta mặc cái áo này.”

“Chẳng lẽ Cố Thần Tường đã gặp nạn?”

“Không tìm được thi thể, không thể nói được gì.” Nhược Cẩm không nguyện ý lại một lần nữa nhìn thấy tử vong, nhưng trong lòng cô biết đây chỉ ý nghĩ của bản thân mà thôi, nếu không có gì ngoài ý muốn, vì sao Cố Thần Tường lại đem quần áo lưu ở chỗ này, có một số việc cô nghĩ tới nhưng không muốn nói ra.

“Lý Mai sẽ không ném ông ta xuống sông chứ?” Vương Cát lớn tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng Nhược Cẩm.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, chúng ta tìm xem, quần áo này vẫn chưa ướt hết, có lẽ thời gian gặp chuyện không may cũng chưa lâu.”

Nhược Cẩm không phản đối, ba người liền phân công nhau tìm kiếm ở trên sông.

“Ai da!” Vương Cát kêu sợ hãi một tiếng.

“Làm sao vậy?” Nhược Cẩm hỏi.

Hình Bân cũng ngẩng đầu lên: “Có phải phát hiện cái gì hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui