Huyền Án

“Từ trong cục ra ngoài hắn lập tức về đây?” Bàng Ngọc Phong cảm giác có điểm gì không đúng.

“Vâng, có chuyện gì sao?” Đại Dũng hỏi.

“Từ lúc bắt lão ta vào cục, tôi có tới lục soát nhà hắn, bên trong nhà không có gì cả, chỉ có một cái giường, không hề có đồ ăn nước uống, chúng ta thẩm tra hắn cũng đã 24h, hắn không hề ăn uống gì, theo lẽ thường mà nói, sau khi hắn được thả ra sẽ lập tức đi ăn gì đó, vì sao lại vội vã về nhà như vậy?”

“Đúng là có chút kỳ quái, từ lúc hắn ra khỏi cục, lập tức không ngừng đi về, chẳng lẽ có chuyện gì sao?”

“Lúc Cường Tử thẩm vấn hắn không hề lộ diện, đang để cho cậu ta đi nghe ngóng động tĩnh, lão ta lúc này như con cá trạch, vạn nhất phát hiện ra dấu vết gì sẽ lẩn mất, không dễ gì tìm lại hắn”.

“Tôi đi đây” Cường Tử nói một tiếng sau đó đi lên lầu.

“Không thể nào, chúng ta rất cẩn thận, hắn không thể nào phát hiện”.

“Cẩn thận một chút không thừa”.

Lúc này bộ đàm của Bàng Ngọc Phong vang lên: “Bàng đội, Bàng đội, nghe được xin trả lời”.

“Tôi Bàng Ngọc Phong đây, nói đi”.

“Đụng phải một gã say rượu ngã ở đường, chúng tôi đưa hắn đi bệnh viện”.

“Đi đi, cứu trợ cũng coi như chức trách tuần tra”.

“Bây giờ chúng ta đổi thành loại nghề nghiệp dịch vụ rồi” Đại Dũng nói.

“Tình thế cần chứ sao”.

Tầm 20 phút sau, không thấy Cường Tử xuống, Đại Dũng liên lục nhìn đồng hồ đeo tay: “Có chuyện gì không biết, sao không thấy báo tiếng nào chứ?”

“Tình huống có chút kỳ lạ, đi, đi lên xem sao” Bàng Ngọc Phong nói.

Bàng Ngọc Phong cùng Đại Dũng vội vã lên lầu hai, lên tới nơi không thấy Cường Tử đâu, nơi gọi là nhà của lão trộm kia cửa khép, Bàng Ngọc Phong đẩy cửa đi vào, không phát hiện ra bất kỳ ai trong nhà.

“Không thấy người!”

Đại Dũng vọt vào trng phòng, xem xét xung quanh một phen, không thấy cả lão già kia và Cường Tử.

“Sao lại không thấy Cường Tử? Có lẽ cậu ta bám theo, tôi gọi điện thoại chút xem” Đại Dũng lấy điện thoại di động ra gọi cho Cường Tử nhưng không có ai nghe máy.

“Nếu xảy ra chuyện gì, Cường Tử cũng sẽ báo cho chúng ta một tiếng, cho dù không kịp cũng sẽ lưu lại dấu hiệu, cậu ta không phải lính mới, không thể nào làm việc điên cuồng như vậy” Bàng Ngọc Phong có chút nghi ngờ nói.

“Bàng đội, anh tới xem này, chỗ này có dấu vết hẳn là có đồ mới bị lấy đi” Đại Dũng chỉ vào đầu giường, dưới đất có vết một khối lập phương, xung quanh bám đầy tro bụi, duy chỉ có chỗ đó là sạch sẽ.

“Hắn chạy rồi sao?”

“Chỗ này không có cửa sau, hơn nữa chúng ta không phải ngày đầu bám đuôi, tôi không tin hắn có thể phát hiện chúng ta”.

“Đừng mạnh miệng, chuyện gì cũng có thể phát sinh, cậu là cảnh sát hình sự lão làng, hắn cũng thân kinh bách chiến”.

“Vậy giờ làm thế nào? Chỉ mong Cường Tử có thể đuổi theo hắn, đây là hi vọng cuối cùng” Đại Dũng hơi chán nản nói.

“Được rồi, chúng ta rút lui trước, sau đó đợi điện thoại Cường Tử”.

Đại Dũng đi theo Bàng Ngọc Phong ra phía sau cửa.

“Không được, tôi phải gọi điện thoại Cường Tử” Vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm gọi lần nữa.

Trong góc phòng tối om truyền đến thanh âm “ù ù”, Bàng Ngọc Phong cảm giác có điểm gì đó khác lạ, kéo Đại Dũng, Đại Dũng không hiểu nhìn nhìn Bàng Ngọc Phong, Bàng Ngọc Phong nói: “Có gì đó”.

Nói xong đi tới góc trong, tiện tay lấy đèn pin nhỏ trong túi quần ra, tìm kỹ từng chỗ.

"Đại Dũng, mau tới, là Cường Tử”.

Đại Dũng vội vàng đi tới, là Cường Tử đang té xỉu trong góc, điện thoại trong tay đang rung, nếu không phải là Bàng Ngọc Phong thận trọng, đúng là không phát hiện được.

"Chuyện gì xảy ra? Cường Tử, Cường Tử”.

“Đừng la lớn, có vẻ cậu ta bị thương” Bàng Ngọc Phong đứng lên, sờ vào đầu Cường Tử, cảm giác dinh dính, làm cảnh sát lâu năm mặc dù không nhìn cũng biết là cái gì.

“Nào, đỡ cậu ấy lên lưng tôi, đưa cậu ấy đi bệnh viện”.

Đại Dũng cúi người xuống nói với Bàng Ngọc Phong.

“Khoan đã” Bàng Ngọc Phong đỡ Cường Tử lên lưng Đại Dũng, một bên vịn vai Đại Dũng, lấy điện thoại di động ra: “Đại Cương, các cậu đang ở đâu? Mau tới nhà lão già trộm kia, mau lên, Cường Tử bị thương, tôi cùng Đại Dũng đưa cậu ta tới bệnh viện, các cậu tới đây trông chừng, không thấy lão ta đâu, rất có thể là đã chạy thoát, các cậu nhanh chóng tới xem xét hiện trường, xem có phát hiện gì không, được rồi, Cường Tử có chuyện gì tôi sẽ báo cho các cậu biết. À, đúng rồi, Bảo Tử cùg tiểu Manh đưa người kia đi bệnh viện rồi hả, ừ, ừ, nếu bọn họ về thì nói cho bọn họ một tiếng, không cần chờ tôi, được rồi, cứ như vậy đi”.

Bàng Ngọc Phong gác máy, giúp Đại Dũng mở cửa xe đặt Cường Tử vào trong xe, tự mình lái xe tới bệnh viện gần nhất.

Lái xe được nửa đường thì Bàng Ngọc Phong chạm xe tổ mình, Bảo Tử mắt sáng liền thấy Bàng Ngọc Phong đang lái xe.

“Đây không phải là Bàng đội sao? Sao lại ở xe bọn Đại Dũng?”

“Bọn Đại Dũng ở đây sao?” Mao Manh có chút kỳ quái hỏi.

“Đây là đường đi bệnh viện, xảy ra chuyện gì sao?” Bảo Tử đột nhiên nghĩ nói.

“Chúng ta quay xe đi theo xem sao”.

Bảo Tử lái xe tới đoạn quay đầu quành lại, hướng bệnh viện đi tới.

Ở cửa bệnh viên nhìn thấy Bàng Ngọc Phong cùng Đại Dũng đỡ Cường Tử từ trên xe xuống, Bảo Tử cùng Mao Manh vội vã xuống xe chạy tới hỏi: “Chuyện gì thế? Cường Tử sao vậy?”

“Bây giờ chưa nói rõ được, trước tiên đưa cậu ta vào viện đã”.

Mấy hộ sĩ cùng bác sĩ đẩy Cường Tử vào phòng cấp cứu.

Ước chừng nừa giờ sau, một bác sĩ đi ra, Bàng Ngọc Phong vội tới hỏi: “Bác sĩ, đồng nghiệp tôi thế nào rồi?”

“Không có việc gì, đầu bị đánh đột ngột, mất máu nhiều nên bất tỉnh, chúng tôi đã truyền máu và kiểm tra não cho cậu ta, không nguy hiểm tới tính mạng, chờ một lát sẽ tỉnh”.

“Cảm ơn bác sĩ, nếu cậu ta tỉnh, chúng tôi có thể nói chuyện không?”

“Được, tôi sẽ dặn hộ sĩ báo ọi người” Bác sĩ nói xong rời đi.

Bảo Tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức như vừa nghĩ ra chuyện gì đó liền gọi bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, còn nhớ tôi không? Tôi mới vừa tới, lúc nãy đưa một người say rượu tới. Người đón cũng là bác sĩ”.

“Nhớ chứ, sao vậy?”

“Người kia không sao chứ?”

“Không có chuyện gì các người vừa đi thì hắn cũng đi”.

“Vết thương trên người anh ta thế nào?”

“Tôi thấy anh ta rất tỉnh, anh ta nói mình không có việc gì, tự về nhà xử lý là được, không có vẻ giống kẻ say”.

“Không đúng, lúc ấy tôi thấy anh ta say không đứng nổi, làm sao…” Mao Manh nói.

“Bác sĩ Đỗ, có bệnh nhân” Có hộ sĩ gọi lớn.

Bác sĩ Đỗ cười xin lỗi Bảo Tử và Mao Manh, lập tức rời đi.

Hộ sĩ kia có vẻ không sao nói: “Có lẽ là va quệt xe, đụng phải người hảo tâm nên cho đi nhờ tới viện”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui