Huyền Án

Đi, đi qua nhìn xem” Bàng Ngọc Phong nói.

Mã Chấn dẫn theo Bàng Ngọc Phong tới mấy điểm trên hành lang có gắn camera, có người đang chuẩn bị đứng lên gỡ.

“Đừng động vào” Bàng Ngọc Phong hô.

“Làm sao vậy?” Mã Chấn có chút nghi hoặc nói.

“Để cho nhân viên kỹ thuật xem trước”.

“Anh hoài nghi camera này có người phá hứ?”

“Sự tình quá mức trùng hợp, không thể loại trừ loại khả năng này”.

“Tôi cảm thấy khả năng này không lớn, anh cũng biết chỗ này của chúng tôi đều là những tiểu thương ở, bình thường trước nhà họ đều gắn thiết bị theo dõi, cho nên những thiết bị này xuất hiện ở những đường chung cũng không phải điều gì quá đặc biệt, thỉnh thoảng sẽ có cảnh vụ tới ngẫu nhiên kiểm tra, hẳn là sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.

“Anh tới xem, camera này, dựa theo lời anh nói, chủ yếu là xuất phát từ lo lắng trị an, như vậy hẳn là nó hướng về phía giao lộ, như vậy mới có tác dụng quan sát, có thể xem được hành động ra vào của nhân viên cùng xe cộ, nhưng anh xem hiện tại, camera lại không hướng về giao lộ, tuy chỉ lệch khỏi quỹ đạo một chút, nhưng chiêu bài này mới che khuất một nửa, tôi nghĩ thời điểm các anh quan sát tại sao lại không phát hiện ra?”

Mã Chấn cẩn thận quan sát một chút, quả đúng như lời Bàng Ngọc Phong nói, không hề bình thường: “Anh quan sát thật cẩn thận”.

“Cho nên rất có thể là bị người động qua rồi, cho nhân viên kỹ thuật tới xem đi”.

“Được”. Mã Chấn đáp.

Di động Bàng Ngọc Phong reo lên.

“A lô, ai vậy? Đúng, tôi là Bàng Ngọc Phong, sao cơ? Lại có án mạng? Ở đâu? Được rồi, tôi cho người qua ngay”.

Bảo Tử cùng Tiết Lan nhìn nhau một cái, hôm nay rất nhiều việc, mà lại toàn việc lớn.

Bàng Ngọc Phong cúp máy, không khỏi khó xử: “Hiện tại còn ai ở đội?”

“Cường Tử nằm viện, Đại Cương mới theo án tử kia, Đại Dũng cùng Mao Manh theo án lão già trộm kia, bất quá đều đã được anh phái đi điều tra quan hệ của Vương Hỉ Phong với những người khác, hiện tại đội thượng chỉ còn Lưu Nguyên Long”.

“Có thể rút người bên đội một và đội hai không?”

“Chỉ sợ là không được, một đội phụ trách án cướp trên đường đã bị tỉnh đốc thúc, toàn đội đều đã đi đường lớn, bên đội nhị điều tra đường dây buôn bán trẻ em, không còn người nào cả, còn phải mượn thêm mấy cảnh sát nữ, hiện tại đều đang bận rộn, ốc còn không mang nổi mình ốc” Bảo Tử cười khổ mà nói.

“Chúng tôi đi đây, anh Mã, bên này anh phải tốn nhiều tâm sức rồi, nếu có manh mối gì hãy liên hệ với chúng tôi”.

“Đi”.

“Tiết Lan, cô cùng nhân viên kỹ thuật đi về trước, chờ kết quả, Đại Dũng đi lấy kết quả khám nghiệm tử thi sau đó tới phòng tôi, tôi cùng Bảo Tử qua bên kia”.

Sau khi an bài xong mọi chuyện, Bàng Ngọc Phong cùng Bảo Tử lái xe đi hiện trường mới.

“Bàng đội, tình huống bên kia thế nào?”

“Người chết là một quản lý hãng xe Kim Vũ, chết ở làng du lịch Liên Sơn”.

“Hãng xe Kim Vũ ư, chính là tập đoàn Kim Vũ phân phối xe ô tô ư, đây chính là tập đoàn nhất nhì trong ngành ô tô, nhập rất nhiều xe đời mới, hơn nữa có những loại nhập khẩu vô cùng đắt, tiền lương của chúng ta ngay cả cửa xe cũng không đủ”.

“Tiểu tử này, kén chọn cái gì, giờ có thể mua xe là tốt rồi”.

“Anh không biết tiêu chuẩn chọn chồng của các cô gái bây giờ đâu, phải có xe có nhà, từ xe xịn nhà đẹp mới hình thành mối quan hệ, đây là sự thật”.

Bàng Ngọc Phong cười lắc đầu, cuộc sống hiện tại đều tự dựa vào chính bản thân mình làm ra, bản thân đi làm, từ hồi lương còn mấy chục đồng, còn phải biếu cha mẹ một nửa, không có nhà phải ở kho hàng của đơn vị, may mắn khi đó mọi người coi trọng là phẩm chất con người mà không phải gia sản, cha mẹ mình chỉ là những người nông dân, còn có một em gái yếu ớt, vậy mà cho tới giờ vợ không một lời oán giận, ngẫm lại thiệt thòi nhất chính là cô ấy, làm vợ một cảnh sát, nhà như quán trọ, con cái từ nhỏ đều một tay cô ấy chăm sóc, hiện tại đã đi học đại học, thời gian mình bên con hình như đếm được trên đầu ngón tay, có đôi khi nó oán giận đôi ba câu, cô ấy còn tỏ ra không đồng ý, đối với bản thân, gặp được người vợ như vậy thực như tu mấy kiếp, chuyện tỉnh cảm như thế, chỉ sợ rằng những người trẻ tuổi thế này vĩnh viễn không tưởng tượng đến.

Án phát hiện ở làng du lịch Liên Sơn, cách Phú Nguyên Thương Thành hơn nửa giờ đường, lúc chạy tới hiện trường đã là giữa trưa.

Theo thông tin, người chết được phát hiện bên bờ đập nước Liên Sơn, là do một người câu cá ngồi ở gần đó, đột nhiên phát hiện có xác người lập lờ dưới nước, lập tức báo cảnh sát, sau đó toàn bộ nhân viên khu nghỉ dưỡng được cho nghỉ.

“Nói qua tình hình lúc đó đi”. Bàng Ngọc Phong nói với người phụ trách nơi này – Quản lý Phương.

“Bởi vì hôm nay không phải ngày nghỉ cho nên số lượng khách ít, bên trong khá thanh tĩnh, khoảng 10h sáng, Vương sư phó tới câu cá, ngay chỗ cầu gỗ chân núi đấy, cách chúng ta đi bộ tầm 5,6 phút, ông ấy phát hiện có thi thể nổi trên mặt nước, vì lớn tuổi, kinh hãi quá độ nên gọi điện cho chúng tôi báo xong thì co quắp, hiện tôi tìm người đưa ông ta đi bệnh viện rồi”.

“Đưa chúng tôi tới hiện trường”.

“Được được, mọi người đi theo tôi, làng du lịch này có cửa nhỏ, đi một chút sẽ ra ngoài”.

Bàng Ngọc Phong đi theo Phương quản lý lối cửa ra ngoài, phát hiện sau cửa quả nhiên có đường nhỏ, hai bên cỏ dại mọc cao, cách đó không xa là Liên Sơn.

“Đường nhỏ này đi xuống là đập nước, đi lên là đâu?”

“Là núi, nơi này đi lên có một cầu gỗ, qua cầu gỗ là tới Liên động, trên núi có cảnh đẹp”.

“Ồ”.

Đi không xa lắm thì thấy đập nước, đập chứa diện tích nước rất lớn, sóng nước mênh mông, bốn bề hoa cỏ, phong cảnh rất hợp lòng người.

Đi theo chỉ dẫn của Phương quản lý, có thể thấy được đồ câu cá của người báo án Vương sư phó vẫn còn nguyên chỗ chưa bị thu thập, người chết đã được đưa lên bờ”.

Quản lý Phương nói: “Tôi tìm người đưa thi tể lên, chưa động qua, mọi người nhìn xem”.

“Cậu gọi điện hỏi xem pháp y cùng nhân viên kỹ thuật khi nào có thể tới” Bàng Ngọc Phong nói với Bảo Tử, sau đó tới bên thi thể, đeo bao tay vào, muốn nhìn xem có phát hiện được gì hữu dụng không.

Một mặt hỏi người bên cạnh: “Các vị có biết thân phận ông ta không? Đã động qua thi thể chưa?”

“Không hề, chúng tôi đều biết ông ta, ông ta là hội viên VIP nơi này, có bao phòng thời hạn lâu ở đây, trên cơ bản cuối tuần đều đến một, hai ngày”.

Bàng Ngọc Phong tìm được trong túi áo nạn nhân một ví tiền, bên trong có mấy thẻ rút tiền cùng một giấy chứng minh thứ, bên trên viết: Tên họ - Trương Kiến Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui