Căn cứ vào địa chỉ bạn học ghi lại, Nhược Nạp cùng Huyền Mạc tìm tới địa chỉ cha mẹ Tần Khải, nhà phía Bắc số 123.
Đây là một tòa chung cư, thoạt nhìn đã có chút năm tháng, nhưng đối chiếu với hoàn cảnh bên ngoài khu dân cư mà nói, nơi này chắc hẳn không sai, tìm được biển số nhà, Huyền Mạc gõ cửa, nhưng không có người trả lời, nhìn đồng hồ, hẳn đã là giờ ăn cơm trưa, lẽ ra trong nhà phải có người.
"Các vị tìm ai?" Một người phụ nữ chuẩn bị lên lầu nhìn hai người Huyền Mạc đứng chờ ở cửa đã một lúc lâu, liền không nhịn được hỏi.
"Chào chị, nơi này là nhà Tần Khải sao?"
"Tần Khải?"
"Cha cậu ta tên là Tần Truyện Canh."
"Ồ, các vị tìm cậu ta hả, các vị là?"
"Chúng tôi là bạn học Tần Khải, tới R thị, thuận đường tới thăm cậu ấy."
Trong mắt người phụ nữ trung niên lóe lên một tia quang mang, Nhược Nạp nhìn ra hẳn là người này biết chút gì, liền lấy một gói chocolate từ túi quà tặng cha mẹ Tần Khải ra, đưa cho người phụ nữ: "Chị gái, chúng tôi đã lâu không gặp mặt nhau, tình hình thế nào cũng không biết, nếu chị biết gì thì nói cho chúng tôi, chị thấy đấy, chúng tôi mua khá nhiều đồ cho cha mẹ Tần Khải, không thể cứ như thế mà đem về, cái này đưa cho nhà cậu bạn kia sao, tôi nghĩ đã chừng đó tuổi rồi cũng không thích ăn cái này chứ ".
"Ai da, thật không tiện à, ngại quá đi." Lời tuy thế nhưng người phụ nữ trung niên vẫn đưa tay nhận lấy chocolate. "Tôi họ Phương, các vị cứ gọi tôi là chị Phương, tôi nghĩ hai người cũng lâu rồi không liên lạc, nếu không thì đã không tới đây tìm." Thoạt nhìn người phụ nữ gọi chị Phương này vẫn có điều không yên tâm, ngữ khí mang theo ý dò xét.
Trong lòng Nhược Nạp âm thầm cảm thấy kỳ lạ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: "Haiz, nói thật là, chúng tôi lấy địa chỉ ghi cạnh tên bạn ấy mà tìm đến, từ sau khi Tần Khải tốt nghiệp thì không có tin tức gì, chúng tôi muốn mở một buổi họp mặt bạn học, không thể bỏ qua cậu ấy nên chẳng còn cách nào hơn là tìm tới đây hỏi cha mẹ cậu ấy." Nói xong lấy ra danh sách bạn học Huyền Mạc in từ trước ra.
Lúc này chị Phương kia tựa hồ như mới yên tâm, nói: "Nói thật cho hai người biết, người nhà này không tốt đẹp gì đâu, tôi xem hai người cũng là người tử tế nên lén nói cho hai người biết, Tần Truyện Canh kia ở bên ngoài cũng là kẻ đầu gấu, người ta gọi là Ngũ Ca, lúc hai người tới có chú ý con đường ngoài kia không, dạng người gì cũng có, xăm mình, ở trần, hút thuốc phiện, mại dâm, trộm cắp, chiếm đoạt, đủ những hạng người ấy đều dưới sự cai quản của Ngũ Ca, những người bình thường như chúng tôi không dám nói chuyện với ông ta."
"Tần Khải kia?"
"Con trai ông ta thoạt nhìn cũng là dạng hào hoa phong nhã, cho tới giờ chúng tôi không nghe nói cậu ta đi làm ở đâu, rất ít gặp, tháng trước có thấy về một lần, tuy nhiên có vẻ lén lén lút lút, nếu không phải lúc đó là buổi tối tôi ra ngoài đổ rác thì cũng không gặp được cậu ta, cậu ta che đậy kín mít, đội mũ sùm sụp, nếu không vào cửa nhà Ngũ Ca, tôi thật không nhận ra. Sau đó tôi không gặp lại."
"Vậy cha của Tần Kai đâu? Chúng tôi hỏi ông ta một chút, có lẽ sẽ biết Tần Khải đi đâu?"
"Đừng nói nữa, Ngũ Ca mất tích rồi."
"Mất tích?"
"Hình như vậy, mất tích một thời gian ngắn rồi, cũng có một vài nhóm người tới tìm ông ta, thoạt nhìn không giống người tốt, hơn nữa trước đó vài ngày cũng có cảnh sát tới xét hỏi."
"Vậy còn mẹ Tần Khải đâu?"
"Đã sớm chạy, bị Ngũ Ca đuổi chạy mất, mỗi lần ông ta uống quá chén là lại đánh vợ, ai chịu nổi, con trai có khi cũng sớm chạy rồi."
"Vậy bọn họ còn có người thân khác không?"
"Không có nghe nói có, trừ những hạng người trên đường kia, cho tới bây giờ không gặp người đứng đắn tới tìm hai người bọn họ."
"Vậy xem ra là chúng ta không tìm được Tần Khải rồi."
"À phải rồi, lần trước Tần Khải mang theo một cô bé trở về, có thể là bạn gái nó, gọi là Ngô Tuyết, là một cô gái xinh đẹp, tôi nhớ lúc đó tôi gặp họ, còn khách khí hàn huyên hai câu, còn hỏi cô bé kia làm ở đâu, cô ta nói làm ở công ty điện tín.”
"Ngô Tuyết?" Huyền Mạc cùng Nhược Nạp nhìn nhau một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ là cô bé trong hình kia?
"Tôi chỉ biết có thế thôi, con tôi đang đợi ở nhà, tôi phải về đây."
"Cảm ơn chị, chị Phương, nếu không gặp chị thì không biết chúng tôi còn phải đợi bao lâu."
"Không có gì, tôi đi trước, hai người cũng nên đi đi, đừng để cho đám người trên đường kia theo dõi, bọn họ tìm Ngũ Ca thì không sao, để bọn họ tìm hai người là rắc rối đó."
Sau khi chị Phương kia rời đi, hai người Huyền Mạc cũng đi khỏi.
"Sao biết nhà chị ta có trẻ nhỏ."
"À, chắc anh không để ý, lúc đi xuống chị ta đi tay không, khi ấy đã chú ý chúng ta rồi, bất quá không nói chuyện, sau đó trở về thì trên tay cầm đồ ăn vặt cho trẻ con, em nghĩ có thể chị ta xuống mua đồ ăn vặt cho trẻ con, vì vậy thử chút xem sao."
"Đi theo Lê Ngạn một thời gian, em càng lúc càng có bản lãnh đó. Sao em biết chị ta sẽ thích đồ em đưa?"
"Em chú ý đồ ăn vặt trên tay chị ta đều là đồ giá rẻ, những thứ đó ở dưới quầy bán đồ ăn vặt dưới nhà có bán nhưng chị ta đi ra ngoài khá lâu, lúc trở lại cả người nhễ nhại mồ hôi, rõ ràng là chị ta bỏ gần cầu xa, đi nơi khác, hơn nữa lúc đến em chú ý ở gần có siêu thị đang giảm giá các mặt hàng, em nghĩ nhất định là chị ta ham chiết khấu, chạy đến siêu thị xa mua để bớt tiền, đối với loại người luôn ình khôn khéo này mà nói, tham món lời nhỏ là rất bình thuờg, hơn nữa chỉ hỏi có mấy câu thôi mà."
"Em giỏi nha!"
"Anh hai, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ? Tần Khải kia chỉ sợ khó tìm rồi."
"Chúng ta thử tìm Ngô Tuyết kia xem sao."
"Anh có mang theo hình không?"
"Anh hai em làm việc mà em còn không yên tâm ư?" Điện thoại di động vang lên, là Lê Ngạn: "Alo, Lê Ngạn à, cậu đang ở đâu? Cùng chỗ với Cảnh Bác hả, đi ăn cơm cùng nhau ư, được, đi đâu? Tôi biết rồi, chờ chúng tôi chút."
"Gì thế?"
"Lê Bờ nói Cảnh Bác muốn cùng ăn bữa cơm, lâu rồi không gặp, đi thôi."
"Không biết bên Lê Ngạn thế nào rồi? Nếu như án tử này không phải án nhỏ, khẳng định anh ấy sẽ hỗ trợ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Em cứ yên tâm, Lê Ngạn nắm chắc tâm lý, chúng ta gặp bác sĩ Cảnh nghiệm thi sẽ biết."
"Hi vọng như thế."
Trong phòng ăn Jasmonic trung tâm thành phố, Huyền Mạc, Nhược Nạp, Cảnh Bác cùng Lê Ngạn.
"Tình hình sao rồi?" Lê Ngạn hỏi.
Nhược Nạp lắc đầu: "Chưa ra sao cả, không tìm được ai hết. Ngay cả cha Tần Khải cũng mất tích."
"Mất tích?"
"Vâng, hơn nữa cha hắn còn không phải là người tốt, là một tên đầu sỏ, nghĩ ra kẻ có thù oán cũng không ít, chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt đẹp gì." Huyền Mạc nói.
"Các cậu nói người nào?"
"Cậu cũng mới động tới, nói cũng không biết. Chúng tôi hỏi vài người, đáng tiếc không có địa chỉ của hắn, không thể làm gì khác hơn là căn cứ địa chỉ cha mẹ hắn hỏi thăm một chút, kết quả phát hiện cha hắn là kẻ đầu sỏ cầm đầu khu phía Bắc, thật không nghĩ tới người như vậy có thể nuôi được một người con trai học đại học."
"Trạm phía Bắc? Có phải là con đường sau trạm xe hướng Bắc không?"
"Đúng."
"Đầu sỏ? Mất tích? Cha hắn có phải là người xưng là lão Ngũ kia không?"
"Đúng rồi?" Huyền Mạc cùng Nhược Nạp không khỏi bốn mắt nhìn nhau, không thể tin được.