Huyền Án


"Tại sao lại nói như vậy?" Bàng Ngọc Phong kỳ quái hỏi.

"Chúng tôi vừa mới điều tra qua, người chết Vương Hỉ Phong cùng Trương Kiến Quốc thật sự có chút ít liên lạc, đó chính là đèu biết lão trộm, hơn nữa trước khi chết có liên lạc qua." Đại Cương nói.

"Chuyện Vương Hỉ Phong tiếp xúc với lão trộm bản thân tôi biết rõ, nhưng Trương Kiến Quốc kia sao cũng cùng hắn liên lạc?"

"Chúng tôi mới phát hiện, tới công ty Trương Kiến Quốc điều tra, nói với bên giám sát công ty rằng hai ngày trước hắn gặp chuyện không may, muốn xem qua hắn đã liên lạc và tiếp xúc người nào, chúng tôi nắm được trước một ngày hắn đi thì lão trộm tới phòng làm việc tìm Trương Kiến Quốc, tôi đã hỏi nhân viên công ty, bọn họ đều nói đã gặp qua lão trộm tới tìm Trương Kiến Quốc mấy lần nhưng không nghe Trương Kiến Quốc nói người này làm gì, bản thân hắn không nói nên mọi người cũng không hỏi tới."

"Vương Hỉ Phong hẳn là cũng tiếp xúc với lão trộm mấy ngày trước, chẳng lẽ cái chết của bọn họ có liên quan lão trộm? Nhưng hiện tại chúng ta không tìm được hắn, hơn nữa kẻ có thể cung cấp đầu mối cho chúng ta - lão Ngũ hiện đang mất tích."

"Anh không cảm thấy chuyện này hết sức kỳ hoặc sao? Hết thảy nhìn như không có quan hệ nhưng cẩn thận điều tra lại có liên quan vi diệu." Lưu Cường nói.

"Có thể đưa tôi tới hiện trường quan sát qua được không?" Lê Ngạn nói.

"Được, chúng ta đi đâu trước?"

"Tới chỗ lão lặc, trên đường đi anh có thể nói cho tôi về án của lão."

"Cũng tốt, xem ra những chuyện này có quan hệ tới hắn, chẳng qua là không biết có liên quan bao nhiêu tới những vụ giết người kia. Lão trộm vốn tên là Sử Phú Ngân, là một kẻ phạm tội nhiều lần, từng nhiều lần ngồi tù. Từ tháng năm năm nay, thị tôi liên tiếp xảy ra án trộm xe, trong đó có ba xe nhập khẩu Ferrari, bởi vì vụ án giá trị cao cùng thân phận chủ xe tương đối đặc thù nên phía trên ra áp lực lớn, chúng tôi trải qua nhiều lần điều tra, thông qua một hệ thống tai mắt biết được lão trộm có thể liên quan tới án trộm xe cho nên dẫn hắn tới cục cảnh sát tiến hành hỏi thăm, kết quả hắn kín miệng, chúng tôi không có chứng cớ, không thể làm gì khác là đủ giờ thả hắn, vốn định thông qua quản chế hi vọng biết chút ít đầu mối, kết quả hắn về đến nhà thì mất tích."

"Có thể nói qua tình hình mất tích đêm đó lão trộm không?"

"Đêm đó đội chúng tôi gồm tôi, Đại Dũng, Cường Tử đi theo dõi, tôi là bởi vì vừa vặn có nhiệm vụ tuần tra cho nên đi qua xem, lúc ấy Đại Dũng cùng Cường Tử thấy lão trộm về nhà liền đứng dưới lầu chờ, tôi cảm thấy tình hình có điểm không đúng, Cường Tử liền xung phong nhận việc đi lên xem tình hình, đợi ước chừng khoảng 20' không có động tĩnh gì, chúng tôi không an tâm liền đi lên xem, kết quả không thấy lão trộm đâu mà Cường Tử lại bị thương nằm bên hành lang, lúc ấy tôi liền gọi điện thoại ột tổ khắc để bọn họ tới lục soát, tôi cùng Đại Dũng đưa Cường Tử đi bệnh viện."

"Anh có nghĩ lúc đó, lão trộm có thể không có chạy đi mà là trốn ở một góc khác, chờ sau khi các anh đi mà nắm lấy cơ hội chạy thoát?"

"Chúng tôi đã nghĩ tới khả năng này, nhưng phố kia đi về phía nam là ngõ cụt, chỉ có thể theo hướng bắc ra trạm xe, cho nên tìm được một lão hành khất - lão Ngũ trên phố đã hỏi, người này trước kia cũng là phường đạo tặc, đôi mắt gian tà tinh ranh, gió thổi cỏ lay gì của hắn hoàn toàn dựa vào mật báo của lão Ngũ, không thể nào nhìn nhầm."

"Hắn nói như thế nào?"

"Trừ tôi ngồi cỗ xe tuần tra kia đi ra ngoài, không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào?"

"Anh ngồi xe tuần tra?"

"Phải, tôi không phải nói là vừa lúc đi tuần tra nên tôi tới đó xem một chút ư, cùng đi tuần tra với tôi còn có hai người nữa, lúc tôi đi tìm bọn Đại Dũng, họ vì không làm kinh động lão trộm nên không lái xe đi, chỉ ở bên ngoài chờ tôi."

"Vậy tại sao anh còn gọi... một tổ khác tới trợ giúp, anh chẳng phải là nên dùng xe tuần tra kia đưa nhân viên cảnh sát bị thương đi viện sao?"

"Không, chúng tôi dùng luôn xe Đại Dũng, xe tuần tra vì cần cứu trợ một con ma men nên đã đi viện trước."

"Gặp ở trên đường?"

"Đúng."

"Duy nhất người ấy ở trên đường sao?" Lê Ngạn như có điều suy nghĩ.

Đến chỗ ở lão trộm, Lê Ngạn cẩn thận quan sát, gian phòng vẫn như cũ, chỉ thêm một tầng bụi mỏng.

"Hắn ở một mình." Lê Ngạn nhìn qua gian phòng chỉ có một đôi dép cùng vài món quần áo nam, hỏi.

"Vâng, hắn không có người thân."

"Đồ dùng rửa mặt ở đây, tại sao không có khăn lông? Nếu là anh, anh có đem lịch treo tường vào phòng vệ sinh không?" Lê Ngạn nhìn một bên nói.

"Có chút kỳ quái."

Bàng Ngọc Phong đưa tay vén tờ lịch treo tường lên, phía sau rõ ràng là một mảng vệt máu, tất cả mọi người không khỏi hít một ngụm khí.

"Máu của ai? Chẳng lẽ là Cường Tử?" Bàng Ngọc Phong hỏi.

"Hẳn là không phải, anh quên lúc ấy Cường Tử nói cậu ta giả dạng đi nhầm nhà thử dò xét, nhìn lão trộm không có nhà, kết quả vừa mở cửa đã bị đánh hôn mê rồi." Đại Cương nói.

"Đúng, cậu ấy căn bản chưa vào đã bị đánh hôn mê, vậy vết máu kia của ai?" Bàng Ngọc Phong nói."

"Vị cảnh sát Cường Tử kia nói tình hình thế nào?"

"Cậu ta nói không kịp thấy ai đánh ngất mình, nhưng không cao thấp mập ốm tương xứng với lão trộm, cho nên lúc ấy chúng tôi hoài nghi là đồng bọn lão trộm."

"Cho nên các anh mới không hoài nghi người được cứu giúp kia?"

"Cậu nói gì?" Bàng Ngọc Phong cả kinh.

"Lúc ấy các anh phán đoán là lão trộm có đồng bọn tiếp ứng, hai người hẳn là cùng nhau mất tích, cho nên các anh cho là nếu thấy người hẳn là phải người đồng thời xuất hiện, nhưng các anh không nghĩ tới người đến tìm lão trộm có thể không phải đồng bọn của lão ta, mà là đối đầu với lão, nghĩ muốn giết lão."

"Ý cậu là, đây là vết máu lão trộm? Mà kẻ chúng tôi cho là đồng bọn của lão thực ra là muốn đối phó lão, sát hại lão xong làm bộ say rượu, công khai ngồi xe tuần tra chúng tôi đi ra ngoài?" Bàng Ngọc Phong kinh ngạc nói.

"Muốn chứng thực điểm này, phải tìm được thi thể lão trộm, thứ hai phải tìm được kẻ nghi ngờ kia." Lê Ngạn nói.

"Nói tới kẻ hiềm nghi kia, tôi lại nghĩ tới lúc chúng tôi đưa Chường Tử tới bệnh viện thì đụng xe của Bảo Tử cùng Mao Manh, chính là hai cảnh sát tuần tra cùng tôi, chúng tôi cùng tới một bệnh viện, Bảo Tử có hỏi y tá, người đàn ông say kia thế nào, kết quả y tá nói đợi Bảo Tử đi thì hắn cũng đi rồi, hơn nữa nhìn rất thanh tỉnh, không giống người say, lúc ấy y tá còn nói có lẽ là do va quệt xe, bây giờ suy nghĩ lại đúng là có chút kỳ quái." Bàng Ngọc Phong nói.

"Cho dù đây là một điểm hoài nghi thì thi thể lão trộm có thể ở đâu đây?"

"Dựa theo thời gian mà nói, hung thủ không thể nào đem thi thể ra ngoài, duy nhất có thể làm là đưa thi thể lên nóc lầu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui