Huyền Án

“Cái gì? Tìm được Tần Truyện Canh rồi? Ở đâu?” Có điện thoại, Bàng Ngọc Phong nhận sau đó nói lớn: “Hắn nói có người bắt cóc hắn, có liên quan lão trộm?”

Ánh mắt mọi người tập trung cả trên người Bàng Ngọc Phong.

“Được, các đồng chí ổn định hắn, chúng tôi lập tức trở lại”. Bàng Ngọc Phong cúp điện thoại, nói với Lưu Cường: “Lưu đội, anh xem..”.

“Đi về trước đi, xem lão Ngũ nói gì”. Lưu Cường nhìn về phía Lê Ngạn nói.

Trở lại cục cảnh sát, thông qua màn hình giám sát có thể thấy hai cảnh sát nhân dân đang cho lão Ngũ Tần Truyện Canh làm ghi chép.

“Ông nói ông bị bắt cóc, nói cặn kẽ tình huống đi”.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” Lão Ngu hỏi.

“10 HÀO”.

“Tôi bị bắt cóc ngày 27, tính ra tôi đã bị bọn họ bắt tới nửa tháng rồi. Tôi nhớ ngày 27 đó tôi về nhà khuya, tới bồn hoa dưới lầu thì bị một người lấy tay che miệng, ghìm chặt cổ lại, trên tay người kia không biết cầm cái gì, tôi giãy dụa một chút rồi hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tôi tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong phòng kín, tay chân bị trói, ánh đèn trong phòng lờ mờ, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, trên tường không biết bị bịt thứ gì, đen thui, chỉ có một cửa, hoặc là hai, lúc ấy tôi cho là mình gặp phải thù địch, chuyến này coi như xong”.

“Tại sao người kia muốn bắt cóc ông?”

“Không phải một người, tôi cảm thấy bọn họ hẳn là hai người, mặc dù mỗi lần tiến vào gian phòng thì chỉ có một người nhưng tôi có cảm giác đó không phải một người, trong đó có một kẻ toàn thân toản ra loại sát khí giống tôi lăn lộn trong xã hội đã lâu, người kia thì không có loại khí nặng nề như vậy, hắn hỏi tôi chút chuyện trên đường, tôi rất buồn bực trả lời, vò đầu bứt tóc không dám nói lung tung, kết quả người nọ tra tấn tôi..”.

“Hừ..”.

“Lạc đề rồi, bất quá hắn quả thật tra tấn tôi, anh nhìn trên người tôi xem”. Lão Ngũ kéo áo lên, phía dưới đầy vết thương.

“Rất giống vết thương trên người Vương Hỉ Phong, cho hắn đi làm kiểm tra, so sánh vết thương”. Cảnh Bác nói với Bàng Ngọc Phong.

“Tiếp theo thế nào?”

“Người kia rất có cá tính, mỗi lần đi vào chỉ hỏi một lần, nếu như tôi không nói, hắn sẽ dạy dỗ tôi một lần rồi rời đi, đợi lần sau lại tới hỏi. Sau đó tôi cố gắng khôn khéo nói, tôi muốn giữ cái mạng già này”.

“Hắn hỏi những thứ gì? Ông trả lời thế nào?”

“Hắn hỏi chỗ chúng tôi ai là người có năng lực trộm xe nhất, nhất là loại xe nhập khẩu? Tôi suy nghĩ một chút nói chỗ chúng tôi không mấy người có thể trộm xe nhập khẩu, nếu quả thật có ý nghĩ này thì phải ra ngoài tìm. Hắn hỏi chúng tôi có quan hệ với ai trong việc này không, tôi suy nghĩ một chút, là có lão trộm, tôi biết thời gian trước lão từng làm qua xe sản xuất trong nước, một người khi nếm ngon ngọt rồi sẽ không thành vấn đề”.

“Cho nên ông nói địa chỉ lão trộm cho bọn họ?”

“Tôi gượng chống được mấy ngày, thật sự là không có cách nào khác,tôi cũng biết trên giang hồ hỗn độn, nhưng là, đụng tới loại người lòng dạ ác độc như kia, tôi hoài nghi hắn không phải giang hồ bình thường, nhất định là có địa gì gì, làm chuyện rất khác lạ”.

“Ông nói là hai người, vậy người còn lại đâu?”

“Nói cũng kỳ quái, người kia tôi cảm giác rất quen mắt, bất quá hắn che mặt, nói rất nhỏ, thật sự là không thấy rõ lắm, trên căn bản hắn gần như không nói lời nào, đôi khi đi vào đưa cơm nước, hơn nữa nếu đi vào hơi lâu một chút bên ngoài sẽ truyền đến tiếng gõ cửa, hắn lập tức vội vàng hấp tấp đi ra, tôi nghĩ là có lẽ bị người kia uy hiếp”.

“Nhìn quen mắt? Ông thử cẩn thận nghĩ xem, có nghĩ ra điều gì không?”

Lão Ngũ lắc đầu nói: “Thật sự không ra, anh biết đấy, đó chính là một loại cảm giác, thật ra thì ngay cả thân hìnnh hắn mập gầy thế nào tôi cũng không rõ, tôi nghĩ là bởi vì hắn tốt hơn kẻ tàn nhẫn kia chút ít nên tôi mới có loại ảo giác này”.

“Có thể hồi tưởng lại chỗ ông bị giam xem có gì đặc biệt không?”

“Tôi đã nói rồi, phòng ốc kia rất kỳ quái, không có cửa sổ, chỉ có hai cánh cửa, hơn nữa tường cũng bị che phủ, không nhìn rõ gì cả, tôi không thể phân biệt được nổi ngày hay đêm nữa kia”.

“Ông có bị bịt miệng không?” Một cảnh sát nhân dân khác hỏi.

“Không”.

“Ông có kêu cứu không?”

“Không, tôi coi như là nhân vật số một, sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy, cùng lắm là chết”.

“Vậy ông có nghe được động tĩnh gì không?”

Lão Ngũ suy nghĩ một chút: “Tôi thực không nghe thấy gì, không có động tĩnh của bất kỳ ai, nếu có thì cũng chỉ là thanh âm của xe lửa”.

“Thanh âm lớn sao?”

“Cũng không tính là lớn”.

“Mấy lần?”

“Tôi nghĩ, nếu như dựa theo giờ người nọ đưa cơm tới, thì mỗi lần trước khi đưa cơm là nghe thấy”.

Hai cảnh sát nhân dân liếc mắt nhìn nhau một cái, một người rời khỏi phòng, chỉ chốc lát liền tới phòng Bàng Ngọc Phong đang ngồi.

“Bàng đội, anh xem nên làm gì tiếp theo?”

“Tình hình điều tra Trương Kiến Quốc thế nào rồi?” Bàng Ngọc Phong hỏi.

“Chúng tôi điều tra rồi, tên Trương Kiến Quốc kia không chỉ mua mấy tang vật linh kiện xe mà còn đang liên lạc mua bán xe trái pháp luật, sợ rằng chỉnh xe cũng dám ra tay, nhưng cụ thể đang còn điều tra”.

“Nói như vậy, khá trùng hợp với phán đoán của Lê tiên sinh, những người kia đang tìm xe mất, hơn nữa là bước đi có kế hoạch, Tần Truyện Canh, lão trộm, Trương Kiến Quốc rồi đến Vương Hỉ Phong, một bước tiếp một bước, ý Lê tiên sinh thế nào?” Bàng Ngọc Phong nói.

“Nếu như là đang tìm xe mất, mà quả thật là lão trộm thông qua Trương Kiến Quốc phia tang, như vậy thông qua lão trộm tìm được Trương Kiến Quốc thì có thể tìm được nơi tẩu tán xe, nhưng tại sao những người này lại đi tìm Vương Hỉ Phong, dựa theo thời gian tử vong cho thấy thứ tự, có điểm sai lệch mà chúng ta chưa phát hiện được.

Tôi có mấy nghi vấn đối lão Ngũ, thứ nhất, hết thảy dấu vết biểu hiện lão trộm, Trương Kiến Quốc và Vương Hỉ Phong là do bị một người làm hại, tại sao lão Ngũ nói là xuất hiện hai người, một trong hai người đó lại có một người không có đất dụng võ, từ bắt cóc, ép hỏi căn bản là một người làm, ý nghĩa xuất hiện của người kia là gì? Thứ hai, tất cả người bị hiềm nghi đều chết, dĩ nhiên trừ lão trộm chưa tìm được thi thể, nhưng tại sao lão Ngũ có thể còn sống trở về? Tôi nghĩ hỏi lại lão Ngũ, không biết có ịiện không?”

“Tôi cùng anh đi vào”. Bàng Ngọc Phong nói.

“Vậy kế tiếp tôi nghĩ cần có thêm nhân lực, điều tra bên chủ xe mất xe, điều tra Trương Kiến Quốc bán xe trái pháp luật, tra nơi lão Ngũ bị giam, xác định Ngô Vân có quan hệ gì tới án này, tại sao cô ta tử vong có trùng hợp như vậy, sau đó muốn các anh tìm hiểu chuyện Tần Khải, số điện thoại Tần Khải trong máy Ngô Vân đã tắt máy”. Lưu Cường nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui