Huyền Án

Ngồi đối diện lão Ngũ, Bàng Ngọc Phong nói: “Tần Truyện Canh, còn có chút chuyện muốn hỏi ông, ông nên trả lời thành thật”.

“Cứ hỏi, biết gì tôi sẽ nói hết”. Lão Ngũ có chút không nhịn được nói.

“Tôi sẽ hỏi ông chút chi tiết, ông hãy cố gắng nhớ lại, như vậy có thể giúp chúng tôi sớm bắt được kẻ bắt cóc ông”. Lê Ngạn nói.

“Được rồi”.

“Trước tiên nói một chút về cái người tra hỏi ông, trên người hắn có điểm gì đặc thù, bất luận lớn nhỏ”.

“Thực sự là không thấy rõ lắm, nhiều lắm chỉ có thể biết là một nam tử trưởng thành, vóc dáng không tính là thấp, y phục bình thường, áo phông quần jeans, nhìn qua bình thường”. Lão Ngũ suy nghĩ một chút nói.

“Còn gì nữa không?”

“Đúng rồi, lúc hắn uy hiếp hù dọa tôi, tôi thấy được trên tay hắn có không ít sẹo, vừa nhìn là đã biết loại người tàn nhẫn”.

“Nói về cái dao uy hiếp ông đi”.

“Lưỡi dao sắc bén, phía trên có răng cưa, chuôi dao dày, nhìn đã thấy sợ, dĩ nhiên tôi không phải người tốt, không thể nói chưa từng chơi đùa qua dao, nhưng mà sát khí sắc bén như thế lần đầu thấy”.

“Ông đã dùng qua, vậy dựa vào cảm giác của ông, hắn là tay lão luyện hay tay mơ?”

“Nhất định là lão luyện, nhìn phương thức đùa bỡn cùng động tác thì có cảm giác như là một kẻ luyện võ”.

Lê Ngạn tìm tòi một lúc trên điện thoại di động, đưa ra bức hình trước mặt lão Ngũ: “Có phải loại dao này?”

“Đúng đúng, chính là loại này?”

Bàng Ngọc Phong nhìn thoáng qua không khỏi nói: “Tùng Lâm cách đấu đao?”

“Không tệ”. Lê Ngạn thu hồi di động.

“Này là loại quân đội dã ngoại thường dùng, chẳng lẽ là lính đặc biệt”.

“Không phải, nhìn thủ đoạn cùng tác phong tôi cảm thấy giống lính đánh thuê, bình thường có tiền gì bọn họ cũng có thể làm, hơn nữa xuất thủ tàn nhẫn, không cho lối thoát”.

Trong lòng Bàng Ngọc Phong cả kinh, nếu quả thật như Lê Ngạn suy đoán, có thể sử dụng người như vậy, xem ra tình hình không hề đơn giản.

“Nhưng theo tôi biết bọn họ cực ít giao thiệp với nội địa Trung Quốc”.

“Tôi cũng chỉ suy đoán, chúng ta sẽ nói chuyện này sau, Tần lão tiên sinh, ông hãy hồi tưởng chút nữa, ví dụ như những chi tiết tôi vừa hỏi, ông còn nhìn thấy gì nữa?”

“Tôi không biết anh có đoán đúng không nhưng nếu anh cho rằng hắn là lính thì tôi cảm thấy hình như giày hắn mang là giày quân đội, giống như giày của lính trên Tivi vẫn hay chiếu, người kia không có”.

“Vậy ông nói người kia một chút đi”.

“Người kia? Mặc dù không ra tay cũng không nói chuyện, vừa nhìn là biết người hầu, rất sợ kẻ độc ác kia, bất quá hắn giống như cố gắng giấu diếm thân phận của mình, không chỉ che mặt mà còn mang bao tay, cả người tản ra sự đề phòng, chưa từng thấy gì quen mắt, hắn chỉ không cẩn thận thấy những vết thương trên người tôi mà đã run run, ngoài ra hắn đưa cơm không tồi, nếu bắt được hắn thì các anh cũng đừng gây khó khăn quá cho hắn”.

“Nói về cơm canh, hắn đưa tới những thứ gì? Không phải là tự làm sao?”

“Hẳn là mua”.

“Những thứ gì?”

“Mỳ hoành thánh, các loại bánh sủi cảo”.

“Ông có chú ý vỏ bọc ngoài các loại đồ ăn không?”

“Không chú ý lắm, à, tôi nhớ có lần tôi mơ hồ thấy hai chữ Cát Tường, tôi không biết là cái gì?”

“Vậy lúc ông ăn đồ ăn nóng hay lạnh?”

“Bình thường hơi nóng”.

Lê Ngạn gật đầu, nhìn về phía Bàng Ngọc Phong, Bàng Ngọc Phong nói: “Nói như vậy chứng minh chỗ bọn họ nhốt lão Ngũ cách tiệm ăn không xa”.

“Lại nói về tốc độ xe cộ, muốn bắt cóc một người hôn mê, nhất định phải có phương tiện chuyên chở, nếu không rất dễ dàng bị bại lộ, tôi cảm thấy tốt nhất nên làm một thí nghiệm”.

“Có thể, tôi sẽ cho người mang hắn đi làm thí nghiệm”.

“Vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề mấu chốt, tại sao ông trở về?”

“Đừng nói nữa, bọn họ đem tôi đang hôn mê ném tới chỗ gần nhà tôi, sau khi tỉnh dậy tôi lập tức đi báo cảnh sát”.

“Ông chưa về nhà?”

“Chưa?”

“Xe cảnh sát mang ông tới hay ông tự tới?”

“Bọn họ đưa tôi tới”.

“Bàng đội, để cho kỹ thuật viên cho hắn làm giấy chứng nhận, nhất là giầy và quần áo, xem có phát hiện gì không?”

“Hỏi xong rồi sao? Tôi có thể đi chưa? Đám huynh đệ đang chờ tôi”. Lão Ngũ cảm thấy không cần thiết nữa, hỏi.

“Tốt nhất sau này ông nên thành thật một chút, chừng này tuổi rồi, ông cho rằng lần nào cũng có thể may mắn như vậy sao? Trước kia ông làm những việc thế nào ông hẳn là rõ nhất, ông không muốn chết trong tay đối phương hoặc là trong nhà lao thì nên tu tâm dưỡng tính đi”. Bàng Ngọc Phong nói.

“Phải phải, tôi xin nghe giáo huấn”. Lão Ngũ gật đầu nói.

“Vẫn còn một việc muốn hỏi ông”.

“Không phải là đã hỏi xong sao?” Lão Ngũ vẻ mặt đau khổ nói.

“Chuyện này không phải về ông, là về con trai ông, Tần Khải”.

“Tiểu Khải, sao? Nó và tôi không liên quan, nó là sinh viên đại học”.

“Tôi chưa nói ông và cậu ta có liên quan gì, tôi muốn hỏi ông giờ cậu ta ở đâu? Làm sao để tìm được cậu ta?”

“Nếu không liên quan gì với tôi, các anh tìm nó làm gì?” Lão Ngũ hỏi.

“Cậu ta có quan hệ với một người chết trong vụ án chúng tôi đang điều tra, chúng tôi tìm cậu ta để hỏi một số tình huống”.

“Án tử? Người chết? Cái gì mà người chết? Người nào đã chết?”

“Ngô Vân, còn có tên Ngô Tuyết, hẳn là ông có ấn tượng”.

“Ngô Tuyết, bạn gái con trai tôi?”

“Đúng, là cô ta”.

“Tiểu Khải mới tốt nghiệp thì mang một cô bé tên Ngô Tuyết về, bất quá, sau không thấy trở lại, tôi không biết bọn chúng còn yêu nhau không, có lẽ sớm chia tay rồi, các anh tìm Tiểu Khải hỏi những gì?”

“Có thể theo chúng tôi biết, bọn họ chưa chia tay, Tần Khải từng tới nơi Ngô Vân làm tìm cô ta, sau đó phát sinh cãi vã, chúng tôi cũng không nói nhất định có liên quan Tần Khải, bất quá chưa thể loại bỏ hiềm nghi với Tần Khải”.

“Sau khi Tiểu Khải tốt nghiệp thì đi làm cho công ty tiêu thụ, bởi vì phải di chuyển nhiều nơi nên nó liên lạc bằng nhiều phương thức, nhiều khi đến chỗ làm mới thì lấy số di động khác gọi cho tôi, bất quá cũng lâu rồi nó không gọi cho tôi”.

“Công ty cậu ta làm việc tên là gì?”

“Không biết, nó nói là công ty nước ngoài, nói tôi cũng không hiểu, vì thế tôi không hỏi nữa”.

“Thời gian dài không liên lạc? Không đúng sao? Theo chúng tôi điều tra, tháng trước cậu ta có về nhà một lần, chẳng lẽ ông không hỏi cậu ta?” Lê Ngạn nói.

“Đúng, nó có về nhà một lần, nhưng lúc đó tôi không ở nhà, nó gọi điện thọa cho tôi thì tôi mới biết nó về nhà, hình như nó có chuyện gì muốn hỏi tôi, bảo là nói trong điện thoại không tiện, lúc tôi về thì nó đã đi rồi, điện thoại không gọi được, có lẽ tổng giám đốc lại phái nó đi công tác”.

“Nếu như cậu ta có liên lạc với ông thì hãy báo cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng mong sớm loại bỏ hiềm nghi cậu ta, nói không chừng cậu ta có thể cung cấp cho chúng tôi chút đầu mối hữu dụng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui