“Mặc dù nghe qua suy luận có vẻ hợp lý nhưng là không có đủ chứng cớ”.
“Tôi có thể tới nhà Ngô Vân một chuyến không?” Lê Ngạn hỏi.
“Được”.
“Trên đường đi tôi muốn xem qua tin tức chủ xe một lần”.
“Tôi đưa cho cậu”.
Trên đường đi, Lê Ngạn cẩn thận xem tư liệu chủ xe.
Ba xe nhập khẩu bị mất trộm, toàn bộ là Ferrari, giá trị đều là trên trăm vạn.
Người mất thứ nhất: Người báo án Lưu Điềm Vĩ, khoảng 8h tối ngày 20 tháng 7, xe bị mất trộm ở bãi đậu xe bệnh viện tư nhân Cách Nhĩ, biển số xe R12099. Lưu Điềm Vĩ, nam, 54 tuổi, viện trưởng bệnh viện tư nhân Cách Nhĩ, địa chỉ gia đình lầu 3 Hoành Thịnh Gia Viên. Thành viên gia đình: Vợ Lý Phượng Vân, nội trợ gia đình, con trai Lưu Tư Khải, hiện đang du học Anh Quốc ngành bác sĩ.
Người mất thứ hai: Người báo án Trần Tu Bình, khoảng 7h sáng ngày 23 tháng 7, xe bị mất trộm ở bãi đậu xe cửa hàng ăn Hoàng Uyển Tửu, biển số xe R15444. Trần Tu Bình, nam, 52 tuổi, quản lý cửa hàng Hoàng Uyển Tửu, địa chỉ gia đình lầu 5 Hoàng Uyển Gia Viên. Thành viên gia đình: Vợ Vương San, y tá bệnh viện ngoại khoa trung tâm thành phố, không có con gái.
Người mất thứ ba: Người báo án Hồ Lệ Quân, khoảng 11h tối ngày 25 tháng 7, xe bị mất trộm tại phía ngoài trụ sở vườn hoa và cây cảnh thí nghiệm thành phố, biển số xe R16088. Hồ Lệ Quân, nữ, 48 tuổi, hiệu phó trường đại học R, địa chỉ gia đình lầu 1 khu ký túc xa công nhân viên đại học R. Thành viên gia đình: Chồng Vương Xuyên, phó chủ nghiệm khoa nghiên cứu, con trai Vương Dược, đang ở nhà đợi việc.
“Hai người ban đầu tôi có thể lý giải, vị thứ ba này, anh không cảm thấy có chút kỳ quái sao? Lê Ngạn hỏi.
“Ý cậy là về điều kiện kinh tế của bọn họ sao? Lúc đầu tôi cũng cảm thấy kỳ quái, bất luận về sau mới biết được, anh trai Hồ Lệ Quân là giám đốc một công ty đa quốc gia đặt tại Trung Quốc, quan hệ hai nhà vô cùng tốt, công ty con trai Hồ Lệ Quân được sắp xếp làm việc nghe nói chính là quan tặng anh trai Hồ Lệ Quân - Hồ Lợi Dân tặng cho cháu trai mình, Hồ Lệ Quân cảm thấy quá quý trọng, cho nên mới lấy tên mình báo án”.
“Hồ Lợi Dân?” Lê Ngạn cảm thấy hình như đã nghe qua tên này ở đâu rồi.
“Cậu không phải người địa phương, có lẽ chưa nghe qua người này, thật ra nếu là người địa phương này cũng không nhất định biết, vị này thực ra ít xuất hiện trong các hoạt động của công ty”.
“Trung tâm nghiên cứu hoa và cây cảnh xảy ra chuyện gì?” Lê Ngạn hỏi.
“Đây là nơi em rể Hồ Lợi Dân tham gia nghiên cứu hạng mục khoa học, liên quan tới hoa cỏ”.
“Xem ra hắn rất thương cô em gái mình”.
“Nghe nói trước khi Hồ Lợi Dân là thương nhân thì từng làm nghề vườn hoa cỏ, cho nên đối với những thứ này tương đối cảm thấy hứng thú”.
“Nghề làm vườn? Hoa cỏ? Hồ Lợi Dân?” Trong đầu Lê Ngạn chợt lóe, chẳng lẽ có trùng hợp như vậy?”
“Chiếc xe lúc ấy là Vương Xuyên mở ra?”
“Không, hắn không biết lái xe, là con trai Vương Dược mở”.
“Ở chỗ đó hẳn là có camera theo dõi chứ?”
“Hai chỗ bệnh viện và cửa hàng đều có, trụ sở hoa và cây cảnh thí nghiệm thì chưa có, có thể cảm thấy là không cần thiết”.
“Camera có gì?”
“Ba kẻ gây án đều mang mũ, đưa lưng về phia camera, thời gian gây án không quá ba phút, hiện trường không lưu lại đầu mối gì, vừa nhìn đã đoán là kẻ thạo nghề”.
“Nếu như nói bệnh viện cùng cửa hàng là bọn chúng vô tình phát hiện mục tiêu gây án, như vậy tại sao xe ở vùng ngoại thành chúng có thể biết? Tôi cho rằng bọn họ không phải tìm xe mà là lấy xe tìm chỗ, căn cứ phán đoán tốt mục tiêu cùng áp dụng trộm cắp, tôi cảm thấy nên điều tra qua các nơi ba xe mất trộm từng đi”.
“Cũng không phải là ý tưởng tệ”.
“Bàng đội, đến rồi, phía trước là nhà Ngô Vân”. Chịu trách nhiệm lái xe, Đại Cương nói.
Nhà Ngô Vân nằm ở tiểu khu Hưng Hoa thành Bắc, Lưu Ngạn quan sát qua cảnh vật xung quanh, an ninh, bảo vệ, cảnh quan đều tương đối khá.
“Ngô Vân ở nơi này bao lâu?”
“Theo bảo vệ thì hơn hai năm”.
“Gia cảnh Ngô Vân thế nào”.
“Theo điều tra của chúng tôi, Ngô Vân lớn lên trong một gia đình ở huyện, gia cảnh bình thường, cha mẹ cô ta nói sau khi cô ta lên đại học không có về nhà, trên căn bản không liên lạc”.
“Tôi thấy nơi này không tệ, có lẽ cũng phải tầng lớp trung lưu trở lên, làm sao Ngô Vân có năng lực này?”
“Có lẽ là do Trương Kiến Quốc mua?”
“Hai năm trước Ngô Vân chưa tốt nghiệp, sao có thể biết Trương Kiến Quốc?” Bàng Ngọc Phong nói.
“Thực có chút kỳ quái”.
“Trương bá, dẫn chúng tôi qua xem lại nhà Ngô Vân”. Đại Cương quay ra nói với một người đàn ông.
“Chào đồng chí cảnh sát, không cần tôi dẫn mọi người đi, có người tới nhà Ngô Vân”. Trương Bá cười nói.
“Ngô Vân có thân thích nơi này sao?” Bàng Ngọc Phong hỏi.
“Hẳn là không có”. Đại Cương có chút nghi ngờ.
Đi tới nhà Ngô Vân, mở cửa ra là một phụ nữ tóc hoa râm, bà ta có chút giật mình nhìn nhóm người ngoài cửa: “Các vị là?”
“Chúng tôi là công an thị cục, bà là?”
“À, tôi là mẹ Ngô Vân”. Bà ta thở dài nói.
“Nhưng lúc chúng tôi điều tra, không phải bà nói là không liên lạc với con gái sao? Ngay cả con gái ở đâu cũng không biết?” Đại Cương nói.
“Đó là ba nó nói, ba nó nóng giận, chưa bao giờ cho tôi liên lạc với Vân Vân, nhưng dù gì nó cũng là máu mủ của tôi, sao tôi có thể không quan tâm thăm hỏi?”
“Có thể nói cho chúng tôi biết chút gì không?”
“Đi vào rồi nói”.
Đám người Bàng Ngọc Phong đi vào nhà, Lê Ngạn nhìn xung quanh phát hiện gian phòng bố trí rất khác biệt, không có chút nào thể hiện là nơi ở của một cô gái trẻ, khắp nơi hiện lên sự sang trọng. Trên bàn là mấy tấm ảnh chụp một mình lớn, không có ảnh chụp với người khác.
“Sau khi Ngô Vân lên đại học rất ít về nhà, ban đầu tôi và ba nó cho rằng nó bận học hành cho nên cũng không để ý, ước chừng bước vào năm thứ ba, tôi mơ hồ thấy nó có chút biến hóa, gia cảnh nhà chúng tôi bình thường, trên nó còn một anh trai đang chuẩn bị cưới hỏi cho nên cuộc sống trôi qua có chút chật vật, mỗi tháng sinh hoạt phí gửi cho Vân Vân chỉ khoảng năm sáu trăm đồng, nhưng mỗi lần nó về, trang phục trên người cơ hồ không rẻ, đấy là con dâu nói, nếu không chúng tôi cũng không biết, con dâu nói y phục trên người Vân Vân nhìn bình thường nhưng đều là hàng có nhãn hiệu trong trung tâm mua sắm lớn, một bộ y phục đủ hai tháng sinh hoạt phí, lúc ấy tôi sợ hết hồn, liền len lén hỏi nó.
Nhưng Vân Vân nói nó đi làm việc bán thời gian, tôi nghĩ con gái lớn có chút hư vinh cũng khó tránh khỏi, nếu là làm thêm thì không sao, nhưng sau đó tôi phát hiện nó rất chăm chỉ gọi điện thoại, nghe khẩu khí đối phương là đàn ông, tôi liền hỏi có phải con có người yêu rồi không, nó nói là không phải, tôi không yên tâm liền bảo con trai lén đi xem sao, kết quả con trai về nói, Vân Vân gặp một lão già, sau giờ tan học hằng ngày lên xe người nọ rời đi, không biết là đi nơi nào.
Ba nó nghe tin này nổi giận, gọi nó về chửi mắng một trận tơi bời, kết quả Vân Vân không biết sai, nói đây là tự do của nó, đóng sập cửa bỏ đi, từ đó về sau ông ấy không cho nó vào cửa nhà nữa, không cho phép liên lạc, nhưng tôi thân là mẹ dù biết con gái làm sai nhưng không thể không nhận nó là con, cho nên sau đó cũng lén gọi điện thoại cho nó, biết nó ở đây, nó nói cho tôi bình thường nó sẽ đặt chìa khóa ở trên cửa chống trộm.
Lần này nó xảy ra chuyện như vậy, tôi cuối cùng cũng tới dọn dẹp chỗ nó ở một chút được, ba nó còn không chó, nói coi như không sinh ra đứa con gái là nó, là tôi lén đi..”. Mẹ Ngô Vân nói xong liền bụm mặt khóc.