Huyền Án

“Cô là bạn của Hồng Nhi?” Hồ Lợi Dân nói chuyện khá là khiêm tốn, không có cảm giác ngạo mạn là mấy.

“Vâng”.

“Hai mẹ con họ giờ ở đâu? Cuộc sống thế nào?”

“Hai người họ đang ở một trấn nhỏ, không được sự cho phép của mẹ Nam Hồng tôi cũng không tiện nói cho ông, cuộc sống của bọn họ trôi qua không tệ, cô ấy mở cửa hàng bán hoa tươi, có thời gian thì sang nhà tôi làm giúp việc”.

“Giúp việc?” Ngữ khí Hồ Lợi Dân có chút kỳ quái.

“Ông cho rằng cuộc sống của hai mẹ con họ rất dễ dàng sao? Dĩ nhiên, đối với ông thì đúng là không thể tưởng tượng ra cuộc sống như vậy”.

“Ý tôi không phải như vậy, sự nghiệp ngày hôm nay là tôi từ hai bàn tay trắng mà gây dựng nên, những cay đắng khổ cực năm đó tôi hiểu rõ, chẳng qua là, Nguyệt Bình là người quá cứng rắn, chưa bao giờ chịu cúi đầu trước người khác, tôi cảm thấy quá bất ngờ”.

“Đây là chỉ là nhận định phiến diện về người khác, cô ấy là một người mẹ, chỉ cần chăm lo được cho con mình thì không có gì cô ấy không làm được”.

“Tôi hiểu ý cô, cũng bởi cô và Hồng Hồng là bạn tốt, nếu không cô sẽ không nói như vậy”.

“Hẳn là sau khi ông rời mẹ con họ không lâu thì họ liền tới trấn nhỏ kia, tôi quen biết Nam Hồng đã mười mấy năm rồi”.

“Tôi thật sự không xứng làm cha, nhiều năm như vậy cũng không thể hiện được chút trách nhiệm nào, nhưng thứ cho tôi không có năng lực, tôi đã từng muốn đi tìm hai mẹ con, đền bù cho họ, ít nhất có thể làm được chút trách nhiệm của người cha, nhưng tôi không tìm được họ”.


“Cho dù trước kia ông không tìm được hai người họ nhưng lúc Nam Hồng lên đại học chẳng phải ông đã từng nghe qua tin tức sao? Tại sao lại cố ý tránh né”.

“Lúc lên đại học? Tôi không hiểu cô đang nói gì? Tại sao lại nói như vậy?”

“Vương Dược cùng Ngô Vân, thậm chí là Tần Khải, mấy người này, ông hẳn là biết chứ?”

“Làm sao cô biết?”

“Nam Hồng học cùng trường bọn họ, tậm chí là một khóa”.

Mặt Hồ Lợi Dân ngạc nhiên: “Cái này không thể nào là sự thật, không, tuyệt đối không có khả năng này, tôi không biết”.

“Tôi không cách nào phán đoán được ông nói thật hay nói dối, hôm nay tôi cũng không phải tới để truy cứu chuyện này, dù gì đây cũng là chuyện riêng của ông, nhưng Nam Hồng là bạn thân của tôi, tôi không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với cô ấy”.

“Chuyện ngoài ý muốn? Là sao?”

“Dạo trước, Nam Hồng có gửi cho tôi một lá thứ, ông xem đi. Nếu như ông biết được chút gì thì xin ông nói cho tôi biết”.

Hồ Lợi Dân nhận lấy thư Nam Hồng để lại từ tay Nhược Nạp, tỉ mỉ đọc, nhìn dòng cuối cùng, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên khó coi.

“Rốt cuộc cô có ý gì?” Hồ Lợi Dân chất vấn.


Lúc này hắn có thể làm cho người ta nhớ tới, hắn không chỉ là cha của bạn thân mà còn là một người quản lý hơn vạn công nhân viên, một đại nhân vật có chức tước cao.

“Chúng tôi không rõ cô ấy rốt cuộc có ý gì, nhưng chúng tôi tìm cô ấy đã lâu, mãi cho tới giờ phát hiện cô ấy đi tới R thị, có thể là đi tìm ông, vì vậy chúng tôi mới tới đây”.

“Tìm con bé rất lâu rồi? Tại sao không báo cảnh sát? Chẳng lẽ nó thật sự gặp nguy hiểm tính mạng sao? Tại sao các người không báo cảnh sát?”

“Ông cho rằng báo cảnh sát có hữu dụng không?” Lê Ngạn hỏi, “Không có chứng cớ xác thực chứng mình nguy hiểm trong phong thư này thực sự tồn tại, hơn nữa trước khi đi cô ấy nói với mọi người là mình đi du lịch, mặt khác, nếu như báo cảnh sát, cảnh sát so với chúng tôi có ưu thế hơn sao?”

“Các người là?”

“Phải, đây là danh thiếp của tôi”.

“Thám tử tư?”

“Đúng vậy, Huyền tiểu thư vì duyên cớ mới có thể cùng hợp tác với thám tử tư tôi, chúng tôi đương nhiên có ưu thế tìm Nam Hồng hơn”.

“Hôm nay hai người tới tìm tôi vì nguyên nhân gì? Tôi không cho rằng vì tôi có quan hệ với họ đây chứ?”

“Dĩ nhiên, nếu như chỉ có quan hệ đó thì chúng tôi sẽ không tới tìm ông, bởi vì dù gì ông cũng rời mẹ con họ mười mấy năm rồi, nếu nói về hiểu rõ thì có lẽ không bằng tôi”.


Nghe Nhược Nạp nói, Hồ Lợi Dân cảm thấy chút bất mãn cùng địch ý, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cười cười bất đắc dĩ.

Lê Ngạn nói: “Chúng tôi tra ra Nam Hồng tới R thị, điều này ông cũng biết, không phải ông từng đi tìm cô ấy sao?”

“Đúng, có chuyện này, ước chừng khoảng tầm tháng sau, tôi ra nước ngoài một thời gian ngắn, sau khi trở về, có người trong công ty nói cho tôi là có một cô gái tên Nam Hồng tới tìm tôi, lúc ấy tôi rất kinh ngạc, bởi vì rất lâu rồi chúng tôi không liên lạc, hơn nữa tôi cũng không tìm được mẹ con họ, đột nhiên có tin tức như vậy khiến tôi giật mình, tôi xem lại camera ngày hôm ấy, con bé giống hệt mẹ nó lúc trẻ, tôi liền hỏi người trong công ty, đáng tiếc bọn họ nói, nghe nói tôi không có ở đây cô gái đó liền rời đi, không để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào, cho nên tôi mới tới một vài nhà nghỉ, khách sạn tìm”.

“Ông không nói gì với đám Vương Dược chứ?”

Vẻ mặt Hồ Lợi Dân trầm xuống: “Không có, tại sao tôi phải làm như vậy?”

“Lúc Nam Hồng lên đại học, thông qua Ngô Vân thì biết tới ông”.

“Tôi không nghĩ tới, mười mấy năm không gặp con gái, lúc gặp lại thấy cha mình như vậy, khó trách nó biết tôi rồi cũng không chịu tới gặp tôi”. Hồ Lợi Dân xấu hổ nói.

“Ông có biết tại sao cô ấy lại tới tìm ông không?”

“Không biết, tôi cảm thấy rất lạ, khi đó ngày nào tôi cũng ra ngoài tìm con bé, hi vọng gặp nó ở đây, nhưng cuối cùng thất vọng, tôi nghĩ có lẽ con bé đã trở về”.

Nhược Nạp nhìn Lê Ngạn một cái, hiện tại cô không biết có nên tin tưởng lời nói của người đàn ông này không, nhưng nhìn vẻ mặt hắn rất thê lương cùng bi ai.

“Tại sao ông lại biết Tần Khải?”

“Là Ngô Vân giới thiệu cho tôi, khi đó, tôi như là gặp ma, rất thích cô gái trẻ đó, hơn nữa cô ta cũng rất biết điều, tôi tận lực thỏa mãn nhưng yêu cầu của cô ta, cô ta nói muốn giới thiệu bạn học vào công ty, tôi cũng không suy nghĩ nhiều”.

“Vương Dược có nhắc tới người này với ông không?”


“Không nhớ rõ, đứa nhỏ này, tôi luôn thương nó, vậy mà chuyện gì nó cũng gạt tôi”. Hồ Lợi Dân cười khổ nói.

Vài giây sau, Hồ Lợi Dân nhạy cảm phát hiện được điều gì đó: “Có liên quan gì tới Tần Khải?”

“Theo điều tra của chúng tôi, khoảng tháng ba năm nay Tần Khải từng đi tìm Nam Hồng vài lần”.

“Sao có thể như vậy? Bọn chúng là bạn học sao?”

“Chúng tôi cho rằng không đơn thuần như vậy, Tần Khải tựa hồ có tâm từ gì đó, có vẻ đặc biệt quan tâm một vật của Nam Hồng, mà cũng có liên quan tới ông”.

“Thứ gì?” Hồ Lợi Dân cảm thấy kỳ quái, hỏi.

“Bí truyền hoa kính”.

“Bí truyền hoa kính? Làm sao các người biết thứ này?” Hồ Lợi Dân hỏi.

“Trong nơi lưu trữ sách của ông nội tôi có một bản chính”Bí truyền hoa kính”, Nam Hồng cầm đi photo làm hai bản, một bản giấu ở tủ sách nhà tôi, một bản đặt ở phòng ngủ cô ấy, Tần Khải từng đặc biệt đi tìm, đáng tiếc, phần hắn cần tìm không thấy, cho nên chúng tôi cảm thấy điểm này có liên quan tới việc Nam Hồng mất tích”.

“Trong nhà chúng tôi cũng có một quyển ““Bí truyền hoa kính” tổ truyền, nhưng mà không có gì quan trong, chỉ là vì tổ truyền nên tôi tương đối coi trọng, cái đó và việc Nam Hồng mất tích có liên quan gì?”

“Chúng tôi cũng chưa xác định được hàm ý bên trong, nhưng, chuyện này quả thật không đơn giản như vậy, chúng ta chưa nhìn ra ý tứ của bọn họ”. Lê Ngạn sợ Nhược Nạp nói sai liền lên tiếng: “Nhưng là có một việc, ông có thể xác định Nam Hồng chỉ đi tìm ông thực sự một lần không? Lúc trước chưa từng thông qua cách khác hỏi thăm ông hoặc là qua những người xung quanh ông?”

“Cái này?” Hồ Lợi Dân do dự: “Tôi không rõ lắm”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui