“Tần Khải, nói đi”. Bàng Ngọc Phong đem đoạn ghi âm giữa Tần Khải và Tần Truyện Cảnh bật lại rồi nói.
“Tôi không thể nói, nếu tôi nói thì không chỉ mình tôi chết”. Tần Khải hoảng sợ nói.
“Nếu như cậu không nói, cậu cho rằng những kẻ đó sẽ bỏ qua cho người nhà cậu sao? Bọn họ dùng thủ đoạn gì cậu cũng đã được chứng kiến?”
“Vậy các anh đã biết được những gì?” Tần Khải hỏi.
“Về cậu, cậu có tham dự chút chuyện lớn, làm mất đồ quan trọng, những chuyện này cậu tự nói ra đi, nếu như tôi nói ra thì không còn công lao của cậu rồi, sau đó chuyện Tần Truyện Canh bị cắt cóc, cái chết của Ngô Vân đều có liên quan tới cậu, thực chất những chuyện này là một tay cậu tạo ra, hiện tại đồ đã rơi vào tay bọn họ, dĩ nhiên cậu chẳng còn giá trị gì”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Làm sao các anh biết?” Tần Khải kinh ngạc nói.
“Các người tự cho rằng làm việc cẩn thận, không chê vào đâu được, nhưng thực ra có việc nào mà không có sơ hở. Nói đi, nếu như cậu có thể giúp chúng tôi bắt được kẻ đứng phía sau thì ít nhất còn giữ được mạng cho cha cậu, cậu cũng không cần ngày ngày sống trong lo sỡ, hiện tại cậu trốn đi, cậu cho rằng bọn chúng không có cách nào đối phó với cậu sao?”
Tần Khải không khỏi run lên: “Có thể cho tôi chén nước không?”
Bàng Ngọc Phong ra hiệu cho Đại Dũng rót nước cho Tần Khải, uống xong, hắn tựa hồ thả lỏng đôi chút.
“Bắt đầu nói từ đâu?”
“Từ lúc cậu vào công ty”.
“Tôi dựa vào quan hệ với Ngô Vân để đi vào, thật ra lúc ấy tôi không hề muốn theo đuổi Ngô Vân, người trong lòng tôi là Nam Hồng, ai ngờ tới, chuyện thần xui quỷ khiến, lần đầu tiên tôi cùng Nam Hồng hẹn gặp lại đụng phải chuyện Hồ Lợi Dân cùng Ngô Vân, lúc ấy tôi không suy nghĩ nhiều, nhưng Nam Hồng phản ứng rất lớn, sau Vương Dược lại không nói giúp được cho tôi, tôi mới nghĩ thử nhờ tới Ngô Vân, ai ngờ cô ta bản lãnh lớn hơn Vương Dược nhiều lần, tôi được vào công ty RB, sau khi vào công ty, tôi nghĩ, có một tầng quan hệ như vậy, tiền đồ của tôi thực không tôi”.
“Nhưng cậu không ngờ tới Ngô Vân tốt nghiệp không lâu đã chia tay với Hồ Lợi Dân, hơn nữa Hồ Lợi Dân cũng không cho cậu đại ngộ đặc biệt”.
“Phải, tôi không biết tại sao Ngô Vân lại chia tay với Hồ Lợi Dân, dĩ nhiên tôi khẳng định không phải vì tôi, Ngô Vân không phải loại người như vậy, tôi chỉ lợi dụng cô ta, lúc ấy tôi thường xuyên phải chạy đi ra ngoài, cho nên cô ta không chịu nổi cô đơn, tôi cũng chẳng sao cả, dù sao chia tay cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ai biết đến cuối cùng cô ta lại có thể giúp tôi một lần”.
“Là chuyện Trương Kiến Quốc sao?”
“Vâng”.
“Ngô Vân phát hiện cái gì mà cậu giết cô ta diệt khẩu?”
“Cô ta phát hiện tôi tham dự..”. Tần Khải trù trừ.
“Cậu còn băn khoăn cái gì?” Bàng Ngọc Phong ép hỏi.
Tần Khải không hạ được quyết tâm.
“Theo tình báo của chúng tôi, mấy trùm buôn lậu thuốc phiện nước ngoài chuẩn bị chạy tới R thị, hàm nghĩa này cậu hẳn hiểu được, đầu năm công ty RB hướng Việt Nam mướn quân đoàn lính đánh thuê với lượng tài chính lớn, mà theo chúng tôi biết được, mướn quân đoàn đánh thuê vì phục vụ nhóm buôn thuốc phiện, vừa là hộ vệ vừa là kẻ hầu hạ. Cùng cậu bắt cóc Tần Truyện Canh, sát hại Vương Hỉ Phong, Trương Kiến Quốc, sau khi phân tích cho chúng tôi kết luận, hắn chính là một thành viên lính đánh thuê mướn từ Việt Nam, tôi nói đúng chứ? Tới phiên cậu chưa?”
Tần Khải trợn mắt há mồm nhìn Bàng Ngọc Phong nói, tựa hồ không thể tin vào tai mình: “Các anh biết nhiều như vậy rồi?” Cuối cùng hắn nuốt nước bọt, nói: “Phải, cô ta phát hiện tôi tham dự buôn lậu ma túy”.
Bàng Ngọc Phong không khỏi nhìn hắn một cái.
“Làm sao phát hiện.
“Sau khi Trương Kiến Quốc gặp chuyện không may, Ngô Vân tới tìm tôi, phát hiện trong điện thoại di động của tôi có tin nhắn của Trương Kiến Quốc, cô ta hoài nghi có thể tôi biết thời gian bọn họ lên núi liền hoài nghi tôi, sau đó nghe lén tôi gọi điện thọai nên phát hiện”.
“Đồng bọn của cậu là ai?”
“Tôi không biết, tôi chỉ gặp một người duy nhất, là người cùng bắt cóc cha tôi, những người khác tôi chưa từng thấy”.
“Vậy làm sao mà cậu tham dự vào đó?”
“Lúc ấy tôi vào công ty, phát hiện Ngô Vân không thể giúp gì ình, tôi đã nghĩ lấy lòng Vương Dược, dù gì hắn cũng là cháu ruột Hồ Lợi Dân, đi theo hắn không chừng ngày nào đó có thể tìm được chuyện tốt đẹp. Kết quả có một ngày sau khi ở nhà hắn chơi bời đi ra thì bị trói đến một kho hàng, những người ở đó hỏi tôi có muốn kiềm nhiều tiền không? Lúc đó tôi bị hù dọa phát hoảng, chẳng biết làm thế nào, đành hỏi bọn họ muốn làm gì, trong đó có người nói biết tôi làm ở công ty RB, bên phần chạy tiêu thụ, chạy khắp nơi trên cả nước, muốn tôi giúp bọn chúng mang ít đồ, tôi không đồng ý, bọn họ đã thăm dò lai lịch của tôi, hơn nữa trong công ty cũng có người, sẽ dễ dàng diệt tôi”.
“Nguyên nhất lớn nhất là vì sợ lợi ích bị mất sao?”
“Vâng”. Tần Khải cúi đầu đáp.
“Trong tay cậu trừ quyển sách kia còn có đồ vật gì?”
“Mật mã”.
“Nói rõ ràng, cậu còn định giấu diếm cái gì?”
“Không phải, tôi không nghĩ giấu diếm gì cả, chỉ là làm sao các anh biết được?”
“Chúng tôi đã điều tra Nam Hồng, cũng từng đối mặt với Tất Diêu, cậu nghĩ làm sao chúng tôi biết?”
“Hóa ra là như vậy, mấy từ giấy bị mất có ghi chép ngày mua bán giao dịch và tình hình cụ thể, “Bí truyền hoa kính” có thể giải mã.
Mặc dù trên mặt mọi người không thay đổi nhưng nội tâm thì không giữ nổi bình tĩnh, trước đó, hết thảy đều là suy đoán nhưng không đủ sức thuyết phục, không ai nghĩ tới, Tần Khải dễ dàng khai ra như vậy, trong lòng hắn hẳn là cực hoảng sợ.
“Đồ quan trọng như vậy tại sao lại ở trên tay cậu?”
“Mới đầu bọn họ đưa cho tôi mấy tờ mật mã kia, tôi không biết đọc làm sao, sau này có một lần tôi đón hàng, mơ hồ nghe được bọn họ nhắc tới một quyển sách cổ trong nhà Hồ Lợi Dân, tôi liền nghĩ hay là có quan hệ tới chuyện này, tôi lại nghĩ Nam Hồng có quan hệ với Hồ Lợi Dân nên đi tìm Nam Hồng”.
“Cậu có nói nguyên nhân tìm quyển sách này với Nam Hồng không?”
“Dĩ nhiên là không, nhưng mà Nam Hồng có vẻ kỳ lạ hỏi tôi mấy vấn đề, giống như cô ấy đang hoài nghi điều gì đó? Lúc ấy tôi nóng lòng muốn cô ấy tìm quyển sách cho nên cũng không để ý”.
“Cô ấy đã nói gì?”
“Cô ấy nói về sẽ tìm, nhưng sau đó tôi không gặp lại được cô ấy”.
“Xe Vương Dược đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người muốn lấy mạng Vương Dược, ngày đó tôi tới tìm cậu ta nói muộn mượn xe đi có ít việc, cậu ta cũng không nhỏ nhen, nói tôi lái xe tới viện nghiên cứu của ba cậu ta rồi đi đâu thì đi, tôi lái xe đi, vốn định xem qua đồ đạc, kết quả phát hiện có một rương mật mã, lúc đầu tôi không chú ý lắm, sau phát hiện rương mật mã kia không khóa, tôi nhất thời tò mò mở ra thì bên trong là cuốn “Bí truyền hoa kính” cùng mấy tờ giấy mật mã, lúc ấy tôi mừng như điên, đúng là, tìm hoài không thấy, tự nhiên lại ngay trước mắt mà không tốn chút sức nào, kết quả không ngờ xe bị người ta trộm mất”.