“Tôi sẽ cứng đối cứng với bọn chúng, anh tự chú ý bản thân anh là được”. Nhược Nạp thoải mái nói, tay lấy chiếc trâm cài tóc xuống, mái tóc được búi gọn tản ra trong gió, gương mặt ôn nhuận như ngọc lung linh dưới ánh trăng, hai tròng mắt đen láy kiên định, tâm Lê Ngạn thầm chấn động, nhìn lại trâm cài trong tay Nhược Nạp, thân trâm bằng bạc, to khoảng ngón tay, thân trâm khảm hoa tường vi, phía tay cầm thành thành hình phiến lá cây, trên khảm một đóa dương chi bạch ngọc thượng hạng điêu khắc thành đóa hoa ngọc lan đang nở, đuôi trâm là hình trùy bóng loáng, làm cho người ta cảm giác được sự bén nhọn, giống như là thấy kiếm thanh bảo kiếm, cả cây trâm thoạt nhìn thanh nhã thoát tục, danh quý bất phàm.
“Vũ khí này không tệ”. Lê Ngạn không khỏi cười nói.
“Đây là lần đầu tiên tôi dùng nó”.
“Qua đây, ẩn nấp cho tốt”. Lê Ngạn đột nhiên nói.
Ba thân ảnh cao lớn với tốc độ cực nhanh hướng về phía họ.
“Có mùi vị”. Một người nói.
“Không phải hướng này sai sao?”
“Tốt nhất không nên hoài nghi tôi”. Người vừa rồi nói.
“Nhưng mẹ của hắn có một nữ nhân, lỗ mũi của ngươi chỉ hữu dụng với nữ nhân”. Người thứ ba nói.
Nhược Nạp nhìn Lê Ngạn núp trên cây đột nhiên tung mình nhảy xuống, hai chân kẹp chặt cổ một tên, Nhược Nạp liền tung mình nắm lấy thời cơ ném phia tiêu về một người khác.
Thấy đồng bọn bị tập kích, tên thứ ba nhanh chóng đoán ra vị trí Nhược Nạp, lăn thẳng tới trước Nhược Nạp, Nhược Nạp thừa dịp hắn chưa kịp đứng dậy tung ra một tiêu, kết quả chỉ trượt qua tay hắn, một tiếng gầm tức giận vang lên, người nọ đánh tới Nhược Nạp, Nhược Nạp né sang một bên, một chiêu tứ lạng bạt thiên cân khiến tên kia không khỏi lảo đảo ngã về phía trước, nhưng dù sao cũng là quân nhân đã qua huấn luyện, hắn nhanh chóng ổn định, rút một thanh chủy thủ dài từ bên hông ra, nhắm tới Nhược Nạp.
Nhược Nạp vội vã nghiêng đầu, mái tóc bị cắt một đường, hai người cách nhau một khoảng mới nhìn rõ tướng mạo đối thủ.
Là một gã da trắng thân hình vạm vỡ, tóc vàng buộc sau gáy, mặt dữ tợn, khi hắn nhìn rõ bộ dạng Nhược Nạp không khỏi sửng sốt một chút, cười dâm tà: “Là một cô bé Trung Quốc xinh đẹp”.
Nhược Nạp không để ý lời hắn, cô đánh giá đối thủ và nhìn thoáng tình hình phía Lê Ngạn, đối thủ của anh ta là một gã da đen cao khoảng 1m9, vừa nhìn đã thấy áp đảo, tuy nhiên Lê Ngạn cũng không có dấu hiệu bị thua.
Nhược Nạp ổn định tâm thần, nhìn về đối thủ của mình, hắn đang nhìn về phía sau cô, gã da trắng này có chút buông lỏng cảnh giác, Nhược Nạp không khỏi dùng sức nắm chặt trâm trong tay.
Gã da trắng vung đao đánh tới, hai người ra liền mấy chiêu, Nhược Nạp né được mũi nhọn, nhún mình xuống, phất tay hướng tới ngực hắn, đối phuong khẽ khom người tránh thoát đường trâm của Nhược Nạp, Nhược Nạp tung một cước về phía đầu hắn, đối phương quơ quơ đầu, tựa hồ ảnh hưởng không lớn, Nhược Nạp cảm thấy bản thân mình không thể dùng hết lực, không thể làm gì khác hơn là đổi sách lược, lắc mình về phía sau đối phương, bay lên một cước, đối phương lảo đảo về phía trước sau đó bổ xuống, cả thân mình gã da trắng ập xuống đất, lúc này Nhược Nạp mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốc độ không chậm”. Tiếng Lê Ngạn vang lên phía sau.
Nhược Nạp quay đầu lại nhìn, tên da đen cao to cũng đã ngã trên mặt đất.
“Tôi vừa phát hiện bản thân vẫn chưa đối địch chính diện được”. Nhược Nạp nhìn trâm cài tóc trong tay mình nói: “Lại nói tôi không nỡ làm dơ nó nữa”.
“Đi thôi”.
“Trên người bọn chúng cũng có súng, nếu như vừa rồi chúng dùng thì chúng ta thảm rồi”.
“Bọn chúng không biết dùng, thật ra thì bọn chúng được huấn luyện tàn khốc là bởi vì để ứng phó với cục diện không thể dùng súng, không phải lúc nào dùng súng cũng là tốt nhất, nhất là tại Trung Quốc”.
Vào đến thôn, Lê Ngạn cùng Nhược Nạp không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu như bọn chúng phá hủy nơi này, chẳng phải là chúng ta công cốc sao”. Nhược Nạp nói.
“Tôi đã nhắn tin cho Lưu đội rồi, không biết bọn họ tới kịp không, tuy nhiên Vương Xuyên cùng Tiếu Viện bị hiềm nghi là chắc chắn”.
“Đã nói cho họ biết cửa sau chưa?”
“Nói rồi, nhưng tôi cảm thấy không xác định rõ vị trí, rốt cuộc là cánh rừng kia thông với hướng nào, từ chỗ nào đi ra ngoài, chúng ta không rõ ràng lắm”.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong đêm yên tĩnh.
“Tới mau thật, đi, chúng ta đi xem một chút”.
Người trong thôn nghe được thanh âm lạ liền lục tục từ trong nhà ra, không ít người còn tỏ ra khó chịu.
Lê Ngạn không khỏi nhíu mày, Nhược Nạp hỏi: “Tại sao?”
“Đám người kia đều là những kẻ phát rồ, không biết đụng phải dân làng thì sẽ xảy ra chuyện gì, đi, chúng ta mau qua”.
Tới cửa chính trụ sở, mười mấy xe cảnh sát đang lóe đèn xanh đỏ, xung quanh đã giăng cảnh tuyến, tất cả đều trong trạng thái sẵn sàng nổ súng.
“Lê Ngạn, Nhược Nạp!” Đinh Hoài Đông đứng trước một xe cảnh sát hô lớn, ngay sau đó chạy tới những cảnh sát trang bị đầy đủ súng đạn, nói câu gì đó, cảnh sát vũ trang gật đầu, ý bảo hai người đi qua.
“Hai người không sao chứ? Nhận được tin tức của anh chúng tôi lập tức tôi, sao lại mạo hiểm như thế, nếu nói cho tôi tôi nhất định đi cùng”.
“Nhóm Lưu đội đâu rồi?” Lê Ngạn hỏi.
“Đã vào trong, để tôi ở đây chờ hai người”.
“Phía sau thế nào?” Lê Ngạn hỏi.
“Diện tích quá lớn, đã cho trực thăng tới, không biết có kịp không”. Bộ dạng Đinh Hoài Đông khá nóng lòng.
“Nên phái mấy người đi đảm bảo an toàn cho dân làng, những tên đó cực kỳ hung ác, không nên để xảy ra thương tổn cho dân làng”.
“Được, tôi đi báo với cảnh sát vũ trang, hai người muốn đi vào không? Chờ tôi”.
Vào trụ sở một lần nữa, cảnh vật khác hẳn lúc trước, bên trong đèn đóm sáng trưng, cơ hồ mỗi góc đều có cảnh sát vũ trang, đáng tiếc không có một tên đạo tặc nào.
Lưu Cường cùng Bàng Ngọc Phong đang đứng trước lều hoa có ánh đèn, nhìn về phía Lê Ngạn lắc đầu, đã mất dấu.
Lê Ngạn ra hiệu cho đám người Lưu Cường tới bên mình, bản thân thì đi về phía lều hoa, khóa bị cạy vẫn như cũ, có vẻ chưa kịp đổi lại.
Sau khi đi vào, Lê Ngạn mở cửa hầm dẫn đường cho đám Lưu Cường đi xuống.
“Bọn chúng rút lui rất nhanh, thi thể cũng không để lại”.
“Bàng đội, chia người làm mấy tổ cẩn thận lục soát, chú ý bảo vệ hiện trường”.
Những chậu cây thuốc phiện và dụng cụ thí nghiệm đều bị đập bể, chưa kịp mang đi, đám người Lưu Cường không khỏi đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
“Không thể nghĩ tới phía dưới có chuyện như vậy”. Bàng Ngọc Phong cảm khái nói.
“Cảnh khuyển đã tới, có phải nên bắt đầu lục soát phía rừng?” Điện thoại vang lên tiếng nói.
“Đinh Hoài Đông, cậu nói cho bên ngoài biết, phái mấy huấn luyện chó mang cảnh khuyển tới đây”.
“Vâng”.