Huyền Giới Chi Môn

Bốn bên tế đàn là một quảng trường bạch thạch, lúc này trên đó đông vui nhộn nhịp, người người tụ tập, người dân tới xem điển lễ cũng đã đứng chật cả quảng trường.

Mà trên nhiều con đường lớn thông tới nơi này cũng đang còn có rất nhiều người không ngừng tụ họp đi tới.

Đợi đến lúc ánh sáng đầu tiên trong ngày chiếu rọi xuống hai cái sừng trên đỉnh đầu của “hắc sắc thạch ngưu”, một vị trưởng lão của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc lập tức đứng dậy tuyên bố điển lễ bắt đầu.

Ngay sau đó, trên tế đàn liền tiến hành một loạt các nghi lễ long trọng như “Tế Thiên Tế Tổ” và “Tế Điển Thần Linh”.

Cho đến giữa trua, đại điển cuối cùng cũng đi đến bước cuối, cũng là bước quan trọng nhất Tẩy Thân Gia Miện (tắm thân lên ngôi).

- Xin mời tân nhiệm tộc trưởng lên tiếp nhận thần quang tẩy thân của Ma Ngưu Thần Chi.

Vị trưởng lão kia cao giọng nói.

Phương Sách ngồi giữa vẻ mặt hoan hỉ, từ trên bảo tọa đứng dậy, nhún vai, sải bước đi tới trước pho tượng điêu khắc “hắc sắc thạch ngưu”.

Phía dưới tế đàn, theo đó vang lên một tràng pháo tay hoan hô mãnh liệt.

Trong tiếng hoan hô của quần chúng, tòa “hắc sắc thạch ngưu” kia hai mắt bống nhiên nứt ra, từ trong chiếu ra hai đạo hào quang kim sắc lên người của Phương Sách.

Phương Sách chính vào lúc này thần sắc biến đổi nghiêm nghị, cả người đắm chìm trong hào quang kim sắc hiện lên vẻ vô cùng thần thánh trang nghiêm. Thấy vậy dân chúng của tử kim cốc lại càng cuồng nhiệt hoan hô một trận.

Thế nhưng, đúng lúc Phương Sách đang khẽ khép mắt hưởng thụ thời khắc vinh quang thì bỗng nhiên phía trên đỉnh đầu hắn không biết từ đâu xuất hiện một cái bóng đen lớn, tốc độ vừa nhanh vừa có chút quỷ dị.

Bóng đen này đã chặn lại toàn bộ tia sáng đang chiếu lên đỉnh đầu của “hắc sắc thạch ngưu”, vậy nên kim quang trong hai mắt của thạch ngưu cũng lập tức biến mất.

- Là kẻ nào? Cả gan dám.....

Phương Sách hai mắt trợn tròn, ánh mắt hung dữ nhìn lên trời, miệng phẫn nộ quát.

Hắn chưa nói hết lời, lại không thể tự chủ được mà dừng lại.

Hắn nhìn thấy phía trên thạch ngưu xuất hiện một bàn tay cực lớn che khuất ánh sáng mặt trời đang chiếu xuống.

Bàn tay to lớn đó là của một người đàn ông đầu trọc, thân cao mấy trăm trượng đứng sau “hắc sắc thạch ngưu”, so lại còn cao hơn gấp mấy lần.

Người này hoàng bào bao nửa, quanh mình khắp nơi đều là mật văn, nhìn vẻ mặt có hơi hung ác.

Điều mà đã dọa cho người của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc một phen hú vía là một người to lớn vạm vỡ như vậy, lại có thể bất thình lình xuất hiện mà không hề bị ai phát hiện ra khí tức của hắn.

- Ngươi là kẻ nào? Sao ngươi dám ở đây làm loạn đại điển của tộc ta?

Trưởng lão Thần Cảnh tóc bạc liền trợn hai mắt nhìn vào người to lớn đầu trọc kia, giọng vô cùng tức giận quát.

- Cuồng đồ to gan, còn không mau nhanh chóng lui xuống?

Trưởng lão râu ngắn cũng đứng phắt dậy, sắc mặt biến đổi, quát lớn.

...........

Tộc chúng của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc ngay lập tức vô cùng phẫn nộ, đua nhau ngưỡng đầu trách cứ. Không ít người đã lấy ra pháp bảo, binh đao, chỉ chờ Phương Sách hạ lệnh một tiếng liền ngay và luôn xông lên, quyết tử một trận với người khổng lồ hung dữ kia.

- Đây là......Cổ Man Tộc!

Một trưởng lão thân hình cao gầy trong Tử Tinh Ma Ngưu Tộc kinh hô.

- Ở đây sao có thể có người của Cổ Man Tộc?

Có một người khác cũng không khỏi kinh ngạc nói.

Lúc này tinh thần của Phương Sách vô cùng hỗn loạn, nhất thời không biết nên làm thế nào. Hắn nhìn thấy các vị trưởng lão tất cả đang nhìn hắn với ánh mắt dò xét, liền vội vã định thần, cao giọng quát lớn:

- Man Tộc to gan, lại dám mạo phạm Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc ta, còn không mau lui xuống?

Phương Sách quát lớn xong lại không hề có một chút tác dụng thực tế nào, mà bí mật truyền âm đến người đàn ông vạm vỡ Cổ Man Tộc kia.

- Đạt Thản thần tướng, sao ngài lại đến đến đây rồi? Không phải ta đã hứa với ngài sẽ đầu quân cho Triều Đình rồi sao? Dù sao ngài cũng phải cho tôi chút thời gian chứ!

Phương Sách truyền âm đến nói, giọng nói có chút gấp gáp.

Người đàn ông vạm vỡ Cổ Man Tộc nghe xong, từ từ thu lại bàn tay, khoanh tay trước ngực, rủ mắt nhìn Phương Sách một cái rồi trực tiếp mở miệng quở trách:

- Phương Sách tiểu nhi, ngươi hữa sẽ dâng lên một phần ba tài nguyên của tộc các ngươi, bổn tướng mới cho phép ngươi soái lĩnh chúng tộc đầu quân cho Thiên Đình. Nhưng ngươi lại không tuân theo giao hẹn, chậm trễ không dâng tài nguyên lên.

- Vậy thì đừng có trách bổn tướng không nể mặt đó.

Lời vừa nói xong, trong Tử Tinh Ma Ngưu Tộc liền ồ lên, náo động một trận.

Phương Sách mặt liền biến sắc, vô cùng hoảng sợ. Hắn đương nhiên không thể ngờ tới, tên thân tướng này lại không niệm tình như vậy, đem chuyện mật ước giữa bọn chúng toàn bộ nói ra hết trong trường hợp này.

- Man Tộc to gan, hồ ngôn loạn ngữ, lừa gạt dân chúng!

Phương Sách quát lớn nhưng lại ngữ khí lại không dám quá nặng nề.

Hắn tiếp tục lén lút truyền âm nói:

- Đạt Thản thần tướng, lần này nào loạn như vậy đối với cả ngài và ta đều không có lợi. Ngài vẫn là lui xuống trước, sau đó thương lượng chuyện liên quan đến tài nguyên. Chỉ cần ta thuận lợi ngồi lên bảo tọa tộc trưởng, không đến ngày sau sẽ đem phần tài nguyên không nhỏ dâng lên.

- Ngươi không cần nói nữa, Thiên Đình sẽ không hợp tác với loại người nói lời không có chữ tín như ngươi đâu. Chúng ta cũng sẽ không tiếp tục hỗ trợ ngươi ngồi lên cái ghế tộc trưởng của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc nữa.

Đạt thản thần tướng cao giọng nói.

Lời của Đạt Thản vừa nói ra, mọi người dần dần cảm giác được, hình như Phương Sách đang dùng truyền âm để nói chuyện. Ngay lập tức nổi lên nghi ngờ, ánh mắt khác thường nhìn vào Phương Sách.

Trưởng lão Thần Cảnh tóc bạc cũng hướng ánh mắt nhìn sang Phương Sách.

Phương Sách nhìn thấy tình hình bất lợi, nhất thời kinh hãi, lại không thể tiếp tục cầu tình của Đạt Thản.

- Chư vị đồng tộc, ta sinh ra và lớn lên trong tộc, là người mà ông nội chỉ định là người thừa kế, sao có thể đi nương nhờ vào Thiên Đình, nhận giặc làm cha? Các vị xin đừng trúng kế li gián của Man Tộc, nhanh chóng xông lên trước tiêu diệt kẻ này.

Phương Sách trên mặt lộ vẻ căm hận, thanh minh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui