Huyền Giới Chi Môn

Ánh sáng từ trên lá cờ lớn tản ra, nhất thời càng sáng hơn. Những lỗ thủng trên mặt lá cờ mơ hồ có chút xu hướng được chữa trị.

Chỉ có điều, tốc độ chữa trị này quá chậm. Muốn lá cờ lớn hoàn toàn tốt hẳn, sợ rằng phải kể tới năm, thậm chí càng lâu hơn.

Dù vậy, trên mặt An Hoa vẫn nhịn không được lộ ra vẻ vui mừng.

- An huynh.

Một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía sau lưng An Hoa, khiến hắn bị dọa giật mình. Pháp quyết trong tay thiếu chút nữa tản mất.

Chẳng biết từ lúc nào Thạch Mục xuất hiện ở bên cạnh hắn.

- Hóa ra là Thạch huynh... Không, minh chủ.

An Hoa cười nói. Lúc này hai tay hắn không được rảnh rỗi, chỉ phải gật đầu ra hiệu.

- Trước mặt người khác gọi minh chủ cũng được. Nhưng hiện tại chỉ có hai người chúng ta, không cần khách sáo như vậy. An huynh đang làm gì vậy?

Thạch Mục nói, ánh mắt nhìn về phía lá cờ lớn màu đỏ, có chút tò mò hỏi.

- Đây là một pháp bảo sứt mẻ, trước đó không lâu ta vừa nhận được. Pháp bảo này có chút thần thông. Ta thử xem có thể không chữa trị cho nó được không.

An Hoa nói.

- A, An huynh có thể cho ta mượn xem pháp bảo này một chút hay không?

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nói.

An Hoa có chút kinh ngạc. Chỉ có điều hắn vẫn gật đầu một cái, phất tay đánh ra vài đạo pháp quyết, dừng hấp thu hỏa diễm trong thuỷ triều lưu hỏa.

Lá cờ lớn màu đỏ từ phía trên thủy triều lưu hỏa bay ra. Ánh sáng màu đỏ phía trên lá cờ tiêu tan, thu nhỏ lại đến kích thước ban đầu. Sau đó hắn đưa lá cờ cho Thạch Mục.

- Cảm ơn An huynh.

Thạch Mục cám ơn một tiếng, tiếp nhận lá cờ nhỏ.

Lá cờ nhỏ màu đỏ vừa vào tay, Hạo Thiên Thánh Diễm trong cơ thể hắn lập tức rục rịch, dũng mãnh tràn vào trong lá cờ nhỏ.

Lá cờ nhỏ lập tức lớn lên gấp mấy lần. Những hình vẽ không rõ trên lá cờ rách nát phóng ra ánh sáng cường đại, phóng ra từng ánh lửa màu vàng sáng.

- A! Lá cờ cổ này đến trong tay Thạch huynh, thế nào lại khác thường như vậy? Tuy rằng ta có thể huy động lá cờ này, nhưng rất phí sức. Thạch huynh ngươi thật giống như... Hình như có thể dễ dàng phát động.

An Hoa kinh ngạc nói.

Thạch Mục hình như không nghe được An Hoa nói. Thần sắc hắn có chút cổ quái, có chút chấn động kinh ngạc, cũng có chút mừng rỡ.

Thật ra, vừa rồi đứng cách thật xa, ở trên chiến hạm, Hạo Thiên Thánh Diễm trong cơ thể hắn liền nảy sinh cộng hưởng kỳ quái với lá cờ cổ này. Cho nên lúc này hắn mới qua.

- An huynh, ngươi nhận được lá cờ cổ này từ chỗ nào vậy?

Hắn quay đầu nhìn về phía An Hoa.

- Là ở trong một di tích cổ. Sau khi ngươi rời khỏi Hổ Vương Tinh, ta chỉnh đốn các sự vụ trong ngoài của tộc. Một lần ra ngoài làm việc, ngẫu nhiên ở trên một tinh cầu gần Hổ Vương Tinh phát hiện ra một chỗ cổ di tích. Lá cờ này là nhận được từ bên trong đó.

An Hoa nói.

Thạch Mục nghe vậy gật đầu, trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve lá cờ nhỏ.

- Thế nào? Thạch huynh, lá cờ này có vấn đề gì không?

An Hoa hỏi.

- Không có vấn đề gì. Lá cờ cổ này rất không đơn giản. Chắc hẳn không phải chỉ có một lá cờ đi?

Thạch Mục hỏi.

- Mắt Thạch huynh đúng là sáng như đuốc. Không sai. Ở trong di tích ta tổng cộng nhận được ba lá cờ cổ.

An Hoa kính phục nói, phất tay lại lấy ra hai cây cờ màu đỏ rách nát, đưa cho Thạch Mục.

Thạch Mục cầm cả hai lá cờ cổ ở trong tay. Hạo Thiên Thánh Diễm trong cơ thể cũng giống như vừa rồi, lập tức tràn vào bên trong.

Hai lá cờ cổ chợt phật một tiếng, lớn lên gấp mấy lần.

Ba lá cờ cổ có hình tam giác, bao phủ thân thể Thạch Mục ở bên trong, chậm rãi chuyển động.

An Hoa tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, biến sắc.

- An huynh, vừa rồi ngươi ở đây thử chữa trị lá cờ này. Cụ thể phải làm sao? Giống như An huynh vừa rồi, chỉ cần hấp thu lực hỏa diễm trong thủy triều lưu hỏa này mới có thể làm được sao?

Thạch Mục ngạc nhiên nhìn ba lá cờ cổ đang xoay ở xung quanh người. Hắn xoay người nhìn về phía An Hoa, vội hỏi.

- Vị tiền bối kia nói như vậy. Hắn nói bản nguyên của lá cờ này vẫn còn. Chỉ cần có đầy đủ lực hỏa diễm, lá cờ này liền có thể tự động chữa trị.

An Hoa liền vội vàng nói.

- Tiền bối?

Chân mày Thạch Mục nhíu lại, có chút kinh ngạc.

- A, đúng vậy. Lúc đầu, cùng ta tiến vào chỗ di tích cổ này còn có một người nữa. Đó là một vị tiền bối Thần cảnh. Lại nói tiếp, còn may là có vị tiền bối kia hỗ trợ, ta mới có thể nhận được lá cờ này.

An Hoa nói.

Thạch Mục gật đầu, ý niệm trong lòng chuyển động.

Ba mặt cờ cổ này và Hạo Thiên Thánh Diễm có quan hệ không thể nói rõ. Nếu như có thể chữa trị, có lẽ có thể giúp ích cho việc tu luyện Hạo Thiên Thánh Diễm.

- Nếu như thế, vậy để ta tới giúp A huynh chuyện này. Khí hỏa diễm trong thủy triều lưu hỏa này cũng không mạnh mẽ. Muốn nhanh chóng chữa trị tốt cho pháp bảo này, phải đi sâu vào trong thủy triều mới được.

Thạch Mục gào to một tiếng, bay thẳng vào trong thủy triều lưu hỏa.

An Hoa kinh hãi, vừa muốn lên tiếng ngăn cản. Chỉ có điều thân hình Thạch Mục đã biến mất ở trong thuỷ triều hỏa diễm vô tận. Nhất thời chỉ có thể cứng họng đứng ở nơi đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui