Huyền Giới Chi Môn

- An Hoa huynh, tại sao An huynh lại ở chỗ này?

Vào thời khắc này, một âm thanh truyền đến. Một luồng ánh sáng màu tím bay vụt đến, hiện ra bóng dáng Phương Trăn.

- Tộc trưởng An Hoa, vừa rồi thấy ngài và minh chủ đứng ở chỗ này. Minh chủ đâu rồi?

Lại là một luồng ánh sáng bay vụt đến. Hiện ra một trưởng lão Thần cảnh của Phi Thiên Thử Tộc.

Động tĩnh vừa rồi hình như đã kinh động tới không ít người. Từng luồng ánh sáng từ chiến hạm phía xa bay tới.

Chỉ trong vòng mấy hơi thở, trong số các cường giả Thần cảnh của liên minh, đã có một nửa lục tục bay tới.

- Minh chủ... Thạch minh chủ hắn vừa bay vào trong thủy triều lưu hỏa...

An Hoa có chút ấp úng nói.

- Cái gì?

- Thủy triều lưu hỏa này được khen là một trong ba đại thiên tai bên trong tinh vực Thiên Hà. Ở thật sâu bên trong có các loại dị hỏa trời sinh cực kỳ lợi hại. Thậm chí còn diễn sinh ra rất nhiều linh thú hỏa diễm mạnh mẽ. Làm sao có thể để cho minh chủ tùy tiện tiến vào được?

- Đúng vậy. Nếu là bị cuốn vào khe không gian vặn vẹo trong đó, vậy phải làm thế nào cho phải?

- Mặc dù là Thần cảnh giống như chúng ta, ba đến năm người iên thủ, cũng không dám tiến vào trong đó. Vì sao ngươi không ngăn cản hắn lại?

Mọi người ở đây vừa nghe vậy, liền kinh hãi, có chút khiếp sợ nói.

- Ta đương nhiên muốn ngăn cản minh chủ. Nhưng lấy thực lực của hắn, ta làm sao có thể ngăn cản được. Ta còn chưa có nói ra khỏi miệng, hắn đã bay vào bên trong rồi.

Cả người An Hoa có chút lạnh lẽo. Theo bản năng hắn che giấu chuyện ba lá cờ cổ.

Nếu như bị người khác biết được, Thạch Mục đi vào là vì chữa trị lá cờ cổ cho hắn, hắn chắc hẳn sẽ bị mọi người dùng nước bọt dìm chết đuối.

- Minh chủ tiến vào thủy triều lưu hỏa, có nói là đi làm cái gì hay không?

Đại trưởng lão nhíu mày hỏi.

- Minh chủ nói là muốn chữa trị một pháp bảo.

An Hoa chỉ phải nói.

- Chữa trị pháp bảo?

Đại trưởng lão ngẩn ra, đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Bạch Phác đại trưởng lão, trong thủy triều lưu hỏa này quá nguy hiểm. Minh chủ chắc hẳn vừa mới đi vào, không có đi xa. Không bằng mấy người chúng ta liên thủ đuổi theo, kéo minh chủ trở về?

Trưởng lão Thần cảnh của Phi Thiên Thử Tộc kia nói.

- Đã không kịp, trong thủy triều lưu hỏa căn bản không biện phương hướng, chúng ta đi vào tìm được minh chủ tỷ lệ cực thấp, hơn nữa minh chủ thực lực vượt xa chúng ta, lại lấy hắn tính tình, không biết làm chuyện không có nắm chắc, hắn nếu lựa chọn tiến vào trong đó, tất nhiên là có toàn thân trở ra nắm chắc. Chúng ta lại ở trong này chờ hắn trở về.” Đại trưởng lão trầm ngâm một chút, lắc đầu nói.

Người khác nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, đều thở dài, không nói cái gì nữa.

Trong thủy triều lưu hỏa, Thạch Mục giống như một con thuyền nhỏ trong sóng to gió lớn, không có bất kỳ lực lượng giãy dụa nào.

Thủy triều hỏa diễm xung quanh đều cuồn cuộn. Nhiệt độ cực cao gần như muốn thiêu đốt tất cả. Không gian chấn động. Lực lượng khổng lồ kéo lấy thân thể hắn, gần như muốn xé rách thân thể hắn.

- Thật là lợi hại!

Ánh mắt Thạch Mục sáng ngời. Hắn hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, trong miệng lẩm bẩm, lấy Hạo Thiên Thánh Diễm phát động ba lá cờ cổ.

Ba lá cờ cổ lập tức phóng ra ánh sáng cường đại, lại lớn lên gấp mấy lần, hóa thành kích thước chừng mấy trượng, bao phủ chặt chẽ lấy Thạch Mục vào bên trong. Trên mặt lá cờ hiện ra một lỗ lớn với kích thước chừng mấy thước.

Khí hỏa diễm xung quanh hình như tìm được chỗ phát tiết, đều chen chúc tới, giống như ba con hỏa long, cuồn cuộn tiến vào trong ba lá cờ cổ.

Lần này tốc độ lá cờ cắn nuốt khí hỏa diễm, còn nhanh hơn so với lúc chúng ở trong tay An Hoa gấp mấy lần. Hỏa diễm trong phạm vi vài chục trượng gần như thoáng cái đã bị rút sạch.

Phía mặt ngoài của ba lá cờ cổ có từng vòng linh văn sáng ngời, tản ra từng trận tinh quang. Những chỗ tổn hại ở phía trên mặt lá cờ cũng lấy tốc độ phục hồi tăng lên gấp mấy lần.

Trong lòng Thạch Mục buông lỏng.

Hắn cảm giác áp lực xung quanh đã giảm đi, không còn có cảm giác không thể làm theo sự khống chế của mình giống như vừa nãy nữa.

Tầm mắt hắn nhất thời chuyển sang, nhìn về phía ba lá cờ cổ. Chân mày hắn hơi nhíu lại.

Tốc độ chữa trị mặc dù nhanh hơn không ít, nhưng còn chưa đủ.

Hắn hít một hơi thật sâu, thân hình thoáng động, đẩy ba lá cờ cổ, bay về phía sâu bên trong thuỷ triều.

Ô ô ô...

Hỏa diễm phía trước cuốn tới, thình lình xuất hiện một quả cầu lửa màu đỏ có kích thước chừng vài trăm trượng, lao về phía Thạch Mục, mang theo tiếng gió thổi ô ô, giống như một thiên thạch.

Ba lá cờ cổ đang được chữa trị. Thạch Mục không dám để cho chúng tiếp nhận. Thân thể hắn bắn ra, một quyền đánh ra.

Quả cầu lửa khổng lồ bị một đòn đánh nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ, bay vụt đi, phân tán bốn phía.

Thân thể Thạch Mục cũng lắc lư một cái, lúc này mới đứng vững được. Cánh tay mơ hồ có chút tê dại.

- Không ngờ không phải là quả cầu lửa, mà là tinh thể hỏa diễm!

Trong mắt hắn có chút kinh ngạc, phất tay nắm một khối mảnh nhỏ hình cầu. Đó là một loại tinh thể màu đỏ, tản ra khí tức hỏa diễm mãnh liệt.

Loại tinh thể hỏa diễm này chỉ có ở sâu bên trong núi lửa vạn năm mới có khả năng sinh ra. Thật không nghĩ tới trong thủy triều lưu hỏa cũng có.

Hắn phất tay, đánh ra một đạo pháp quyết.

Lỗ thủng trên ba lá cờ cổ lại lớn hơn vài phần, tản ra lực hút cường đại, nuốt tất cả những mảnh nhỏ của quả cầu lửa vào trong. Tinh quang tản ra lại sáng thêm vài phần.

Trong mắt Thạch Mục hiện ra vẻ hưng phấn, tiếp tục bay nhanh về phía sâu bên trong.

Trong nháy mắt, gần nửa canh giờ trôi qua. Hỏa diễm xung quanh từ màu đỏ dần dần biến thành màu trắng, tản ra nhiệt độ cao gấp mấy lần.

Ở đây đã là nơi tương đối sâu ở bên trong thủy triều lưu hỏa. Chỉ có điều Thạch Mục hoàn toàn không có ý định dừng lại, tiếp tục bay về phía sâu bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui