Huyền Giới Chi Môn

Thải Nhi có chút bất mãn oán giận, thần sắc vẫn đầy hưng phấn.

- Thời gian quý giá, ta không rảnh nghe ngươi ở đó kêu loạn.

Thạch Mục thản nhiên nói.

Thải Nhi miệng há hốc, nhìn Thạch Mục làm một cái mặt quỷ.

- Oa ha ha, ta cuối cùng đã tiến giai Thần cảnh! Thần cảnh Càn Anh. Ở trên vạn năm lịch sử của Càn Anh tộc cũng không có mấy người! Thạch Đầu, chúng ta nhanh chóng đi một chuyến Thiên Phượng Tộc. Nếu như gia hỏa Đồng Đầu kia thấy ta đã là đại năng Thần cảnh, không biết sẽ có biểu tình gì. Ta thật sự muốn lập tức nhìn thấy!

Thải Nhi hưng phấn không giảm, ở trên vai Thạch Mục kêu tới kêu lui.

Thạch Mục bất đắc dĩ thở dài, không nhịn được sự phiền nhiễu.

- Được rồi. Ngươi cũng đừng đùa nữa. Ngươi vừa mới tiến cấp Thần cảnh, nhanh đi củng cố cảnh giới một chút. Chờ đến Vũ Nham Tinh, sợ rằng còn có một trận đại chiến phải đánh.

Hắn nói.

- Cũng đúng. Vậy ta đi bế quan.

Thải Nhi nghe được lời nói này, nhất thời thu hồi vẻ mặt hưng phấn, bay về phía bên dưới.

Thạch Mục thở nhẹ một hơi thở, cuối cùng có thể thanh tĩnh một hồi.

Từng pháp quyết bay ra. Mây lửa màu đỏ tăng nhanh tốc độ.

Màu của hỏa diễm trước mặt lại chợt thay đổi. Biển lửa màu vàng lại xuất hiện.

Thạch Mục hít sâu một hơi. Uy lực của ngọn lửa màu vàng vượt xa các loại hỏa diễm trước đó. Lúc này hắn không phải chỉ có một người. Hắn còn mang theo năm chiếc chiến hạm, không thể khinh thường.

Trong miệng hắn lẩm bẩm. Ánh sáng mây lửa màu đỏ bỗng nhiên tăng mạnh. Mây lửa xung quanh đột nhiên dầy hơn gấp mấy lần, bao quanh lấy năm chiếc chiến hạm vọt vào trong biển lửa màu vàng.

...

Vũ Nham Tinh.

Bên trong bản tông Bàn Quy tộc, trên một quảng trường vô cùng rộng rãi, có mười chiếc chiến hạm thuyền màu vàng đang đỗ. Trong đó phần lớn đều bị tổn hại, có vẻ có chút đổ nát.

Ở chỗ góc quảng trường phía tây bắc còn có mấy chiếc chiến hạm đã bị chia năm xẻ bảy. Xung quanh đang có mấy trăm người vây lại, đang tháo dỡ một ít bộ phận linh kiện quan trọng từ trên đó xuống.

Phía sau quảng trường, là một dẫy nhà nối liền dài trăm trượng. Ở trong đó đều đông nghịt người. Thỉnh thoảng truyền ra những tiếng kêu rên hoặc cao hoặc thấp.

Những người bị thương trong khi giao chiến lúc trước, tất cả đều được tập trung ở đây để xử lý thương thế, khiến cho nơi đây thoạt nhìn giống như bị mây đen bao phủ, vọng ra những tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Chủ Điện tông tộc của Bàn Quy tộc sở hữu sáu tòa, tập trung phân bố ở vị trí giữa tộc địa.

Trong đó một tòa lớn nhất, hiện ra hình năm cạnh. Hai bên trái phải đều có hai tòa Thiên Điện hình chữ nhật. Ngay phía trước lại có một chỗ đại điện hình vuông. Nếu từ trên cao quan sát, hình dạng chỉnh thể của sáu đại điện này lại giống như một con địa huyền quy đang nằm.

Ở trong đại điện hình vuông phía trước, mười mấy cường giả Yêu tộc tu vi cao thâm đang tụ tập. Trong đó dẫn đầu chính là tộc trưởng ba tộc Thiên Phượng, Địa Long và Bàn Quy.

Lúc này, bên trong đại điện là một mảnh mây đen mù sương. Trên mặt mọi người đều lộ vẻ u ám.

- Ầm ầm.

Những tiếng động rất lớn vang lên. Đại điện chợt chấn động một hồi.

Người trong điện đều không nhịn được, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà nhìn lại.

- Dưới sự công kích giống như không ngừng không nghỉ vậy, cũng không biết đại trận này còn có thể còn chống đỡ được bao lâu?

Một nam tử áo bào tím trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói.

Hắn vừa nói thế, trong đại điện nhất thời vang lên những tiếng thở dài.

- Địch huynh cứ yên tâm đi. Hộ tinh đại trận của Bàn Quy tộc ta không có khả năng dễ phá như vậy. Với mức độ công kích như bây giờ, chỉ cần linh lực trên Vũ Nham Tinh ta không hết, có cho bọn họ tám năm mười năm, cũng chưa chắc có thể công phá.

Một đại hán thân hình khôi ngô mở miệng nói.

Một người trước một người sau nói chuyện, lần lượt chính là tộc trưởng Địa Long tộc Địch Ngạn và tộc trưởng Bàn Quy tộc Lục Quỳ Chung.

- Ta thấy Lục huynh có chút quá tự tin? Năm đó hộ tinh đại trận của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc không phải cũng được gọi là kim cương không phá sao? Cuối cùng không phải cũng bị công phá. Ngay cả cả tinh cầu cũng bị hủy diệt sao? Lúc này nhìn như kiên cố, nhưng ai biết Thiên Đình có còn thủ đoạn gì khác hay không.

Tộc trưởng Địa Long tộc Địch Ngạn nghe vậy, hoàn toàn không cảm thấy thoải mái, trực tiếp nói.

- Lục huynh, Địch huynh nói cũng không phải không có đạo lý. Theo ta thấy, chúng ta không cần tranh cãi một thành mọt đất được hay mất làm gì. Tốt nhất là nghĩ biện pháp đột phá vòng vây trước, sau đó tạm thời rời khỏi Vũ Nham Tinh, bảo tồn thực lực. Đợi ngày sau một lần nữa tập trung lực lượng, lại tùy thời phản công trở về.

Tộc trưởng Thiên Phượng Tộc Triệu Dận cũng đi lên phía trước, mở miệng khuyên nhủ.

- Hai vị sao lại đều nói như vậy? Nếu lúc này bị bao vây tấn công chính là Chu Tước Tinh của Thiên Phượng Tộc ngươi, hoặc là Địa Quỳ Nguy Tinh của Long tộc ngươi, hộ tinh đại trận còn chưa phá, các ngươi có thể xem thường buông tha sao?

Trên mặt Lục Quỳ Chung hiện lên một chút không vui nói.

- Lục huynh, nói không phải như vậy. Với tình hình hiện tại này, huynh cũng thấy đấy. Nếu như chúng ta không đột phá vòng vây ra ngoài, mà cố thủ ở nơi đây, sớm hay muộn sẽ bị Thiên Đình công phá. Huống hồ sau khi chúng ta bị nhốt ở đây, cũng khó bảo đám được trong tộc của hai chúng ta sẽ không xảy ra biến cố gì.

Địch Ngạn nói.

- Hừ, nói cho cùng, còn không phải là lo lắng tới an nguy của chính tộc quần các ngươi. Nếu muốn đột phá vòng vây rời đi, các ngươi rời đi, Bàn Quy tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha chủ tinh của mình nơi đời đời sinh sôi nảy nở sinh lợi.

Lục Quỳ Chung cả giận nói.

- Lục huynh nói gì vậy. Ba tộc chúng ta luôn luôn ở cùng trên một cành cây. Sao có chuyện vứt bỏ không để ý tới? Tuy rằng hạm đội hiện tại không có cách nào xông ra khỏi vòng vây của Thiên Đình, nhưng chúng ta cũng đã thông qua trận pháp truyền tống phái người trở lại. Chờ bọn họ dẫn viện binh tới, đến lúc đó chính là ngày chúng ta đột phá vòng vây.

Triệu Dận thấy Lục Quỳ Chung nổi nóng, lập tức trấn an nói.

Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Địch Ngạn nháy mắt ra hiệu.

- Hiện nay cũng chỉ có thể chờ đợi viện binh. Chỉ mong hộ tinh đại trận của ngươi thật sự kiên cố như ngươi nói vậy.

Địch Ngạn hiểu rõ ý tứ của Triệu Dận, không lại nhắc tới chuyện đột phá vòng vây nữa. Nhưng giọng nói ra cũng không mấy êm tai.

- Hừ!

Lục Quỳ Chung hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ra khỏi đại điện, đi tới đại điện chính giữa của sáu đại điện.

Những người khác thấy vậy, cũng đều ra khỏi đại điện.

Một hồi trò chuyện với nhau, đã kết thúc trong sự tan rã không vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui