Huyền Giới Chi Môn

- Vừa rồi, nếu không phải ta cảm ứng được trong hạt châu có một tia thần hồn dao động, để ý. Lúc này hắn đã bị ngươi xâm nhập trong cơ thể. Tuy rằng ngươi chưa chắc có thể đoạt được cơ thể của ta, nhưng đối với người có ý định gây nguy hại cho ta, ta cũng sẽ không nương tay!

Thạch Mục trầm ngâm một chút, tiếp tục nói.

- Đạo hữu, tại hạ xin lỗi cho hành động vừa rồi. Chỉ cần có thể khiến cho ngài bớt giận, bảo tại hạ làm được bất cứ chuyện gì cũng được!

Ánh sáng trắng lóe lên, mặt người biến ảo thành một bóng người, quay về phía, Thạch Mục thở dài không dừng.

Thạch Mục thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Bóng người này giống như đúc. Bởi vậy có thể thấy được, đốm sáng màu trắng này khống chế đối với lực thần hồn, quả thực đạt đến một trình độ đáng sợ.

- Được rồi. Ta xin hỏi ngươi mấy vấn đề. Nếu như câu trả lời của ngươi có thể làm cho ta thoả mãn, cũng không phải là không thể tha tính mạng cho ngươi. Chỉ có điều nếu để cho ta nhận thấy được cho dù chỉ một tia khả năng ngươi đang nói dối, ta sẽ lập tức hủy diệt ngươi!

Thạch Mục thản nhiên nói. Chỉ có điều trong giọng điệu này lại lộ rõ sự lạnh như băng, khiến cho đốm sáng màu trắng run rẩy một cái.

- Đạo hữu xin cứ hỏi. Tại hạ biết gì tất nhiên đều sẽ nói hết!

Đốm sáng màu trắng lập tức nói.

- Đầu tiên, ngươi là ai? Là thần hồn của tu sĩ sao?

Thạch Mục trầm giọng nói.

Lại nói tiếp, đến thời khắc này hắn vẫn không thể làm rõ ràng, đốm ánh sáng trắng minh đang cầm trong tay mình, đến tột cùng là thần hồn của tu sĩ, hay là thứ gì khác mà ngay cả hắn cũng không biết.

Trong ánh sáng trắng quả thực tản ra dao động của lực thần hồn. Nhưng đồng thời cũng tản ra một hàn khí kỳ lạ khiến cho hắn đều có chút ngạc nhiên.

Thần hồn làm sao có thể tản ra hàn khí?

- Đúng vậy, giống như lời đạo hữu nói, tại hạ lúc này chính là một thân thể thần hồn. Chỉ có điều... Cũng không phải là thần hồn bình thường.

Ánh sáng trắng có chút do dự nói.

- Đừng có cố làm ra vẻ huyền bí. Cẩn thận giải thích rõ ràng tất cả cho ta!

Thạch Mục lạnh lùng nói, ngón tay thoáng động, mơ hồ có xu thế hợp lại.

- Vâng vâng! Tại hạ tên là Thủy Linh Tử, chính là một tu sĩ thời kỳ thượng cổ. Chỉ có điều sau khi thọ nguyên đạt được điểm cuối, đã thi triển bí thuật khiến cho thần hồn và Huyền Minh Chân Thủy trong Huyền Minh Thần Châu này hòa làm một thể... Cho nên thần hồn của tại hạ mới có thể hiện ra tình trạng dị thường, tản ra hàn khí.

Đốm sáng màu trắng bị dọa giật mình, vội vàng nói nhanh.

- Tu sĩ thượng cổ?!

Thạch Mục lấy làm kinh hãi.

Thần hồn của tu sĩ thượng cổ không ngờ còn tồn tại cho tới bây giờ? Vậy hắn rốt đã sống bao lâu?

- Thần hồn và Huyền Minh Chân Thủy dung hợp? Loại chuyện này có thể làm được sao?

Ý niệm trong đầu hắn chuyển động, mở miệng nói.

Cái gọi là Huyền Minh Chân Thủy, giống như Lam Miểu Chân Thủy, cũng là một loại dị thủy thiên địa sinh ra có thuộc tính âm hàn, chỉ có điều so với Lam Miểu Chân Thủy lại càng hiếm thấy hơn.

Thạch Mục chỉ nghe nói qua sử dụng mấy dị thủy thiên sinh để tu luyện, chưa từng nghe qua chuyện khiến cho thần hồn và dị thủy dung hợp như vậy.

- Có khả năng làm được, chỉ có điều quá trình rất khó khăn. Hơn nữa tỷ lệ thành công đặc biệt thấp. Có chứa phần lớn vận khí. Phải lĩnh ngộ sâu đối với pháp tắc thủy, mới có một khả năng thành công. Lúc đó ta cũng ôm tâm lý may mắn, không nghĩ tới lại thành công.

Thủy Linh Tử nói.

Thạch Mục nhìn Thủy Linh Tử trong tay, trong mắt vẫn có chút không thể tin tưởng. Chỉ có điều sự thực đặt ở trước mắt, cũng không phải tùy hắn không tin.

- Được rồi. Ta tạm thời tin lời ngươi nói. Chỉ có điều vì sao ngươi phải làm như vậy?

Hỏi hắn.

- Vì sao? Tất nhiên là vì sống sót! Ta cũng không muốn chết. Sống rất tốt, có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ trong thiên địa. Nếu chết vậy cái gì cũng bị mất!

Thủy Linh Tử nói đến đây, âm thanh có chút kích động.

Thạch Mục nghe vậy ngẩn ra. Đáp án này nằm ngoài dự đoán của hắn, chỉ có điều lại là hợp tình hợp lý.

Người tu luyện mỗi người đều tiếc mạng giống như vàng. Có người nào không muốn sống càng lâu hơn. Nhất là người có tu vi càng cao, lại càng là như vậy.

Chỉ có điều, cho dù là đại năng Thần cảnh, đến khi thọ nguyên hết, đều sẽ tan thành mây khói. Muốn thọ cùng trời cùng đất, chung quy chỉ là một bên tình nguyện huyễn tưởng mà thôi.

Nếu như Thủy Linh Tử thật sự là tu sĩ thượng cổ, vậy thời gian hắn sống sót đã vượt rất xa so với thọ nguyên của đại năng Thần Cảnh.

- Ngươi rốt cuộc sống bao nhiêu năm, làm thế nào làm được? Sau khi Thần hồn và Huyền Minh Chân Thủy dung hợp, liền có thể bất tử bất diệt sao?

Thạch Mục kìm chế khiếp sợ trong lòng, tiếp tục hỏi.

- Tất cả vật hữu hình trên thế gian, đều có tuổi thọ cực hạn. Chỉ có điều cũng có một vài vật là vĩnh cửu bất diệt. Ví dụ như những dị thủy thiên địa sinh ra, dị hỏa v.v… Sau khi nó sinh ra, liền bất tử bất diệt. Thần hồn của ta và Huyền Minh Chân Thủy dung hợp, tự nhiên cũng có thể vĩnh sinh bất tử. Tuy rằng không tính là hoàn toàn sống mãi, chỉ có điều cũng không khác biệt.

Thủy Linh Tử có chút đắc ý nói.

Thạch Mục nghe được lời nói này, thần sắc nhất thời có chút sợ run. Trong lòng hắn hình như cũng hiểu được một chút. Chỉ có điều có cảm giác nói không rõ.

Thủy Linh Tử nói thế quả thật có chút đạo lý. Chỉ có điều muốn khiến cho thần hồn và các loại dị thủy dị hỏa dung hợp, không biết khó khăn tới mức nào.

Thủy Linh Tử này không ngờ có thể làm được. Sợ rằng khi còn sống hắn cũng là một nhân vật thiên tài tuyệt đỉnh thông minh.

- Nếu như đạo hữu cảm thấy hứng thú đối với phương pháp dung hợp thần hồn và dị thủy, tại hạ có thể nói phương pháp này cho đạo hữu.

Thủy Linh Tử lộ ra nụ cười làm lành, ân cần nói.

- Hừ! Đừng cố gắng nói sang chuyện khác. Ta không có nói sẽ tha thứ cho hành vi của ngươi, cho ngươi sống tiếp.

Thạch Mục lạnh lùng nói.

- Cái này...

Dáng vẻ tươi cười của Thủy Linh Tử nhất thời bị kìm hãm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui