Huyền Giới Chi Môn

Mấy ngày sau, Phượng Dực Thành.

Vị trí nội thành tộc Thiên Phượng vẫn là một khu phế tích như cũ, khắp nơi đều tràn ngập đám gạch đã rách nát.

Nhưng thi thể người tộc Thiên Phượng đã không còn ở trên đống phế tích như trước kia nữa.

Trước một tòa đại điện màu son vẫn còn tương đối nguyên vẹn, rất nhiều tộc nhân Thiên Phượng đang tụ tập tại đây.

Tùy rằng cuộc đại chiến đã qua được một khoảng thời gian rồi, nhưng vẻ mặt của mọi người vẫn còn nét sợ hãi vì sống sót sau tại nạn, hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần sau đợt kiếp nạn lớn.

Trong đại điện, không có đến mười người ngồi rải rác.

Người cầm đầu bên trái là Triệu Chu Minh, tất cả đều là người tộc Thiên Phượng, bên phải thì chỉ có một mình Thạch Mục.

Bầu không khí trong đại điện hơi năng nề, ngay cả Thải Nhi luôn hoạt bát hiếu động cũng nằm quy củ trên đầu vai Thạch Mục, không nói câu nào.

- Trưởng Lão Chu Minh, tình hình hiện tại là thế nào?

Thạch Mục mở miệng hỏi.

- Số tộc nhân tử thương chiếm hơn phần nửa, số người may mắn sống sót chưa đủ năm thành, liên tục trở về Phượng Dực Thành trong mấy ngày nay. Lần này tộc Thiên Phượng ta hao tổn quá nhiều nguyên khí, e rằng trongvo2ng mấy trăm năm cũng không thể khôi phục như cũ.

Thần sắc Triệu Chu Minh vô cùng bi ai nói.

- Có tin tức của Tú nhi không?

Thạch Mục hỏi.

- Ngoại trừ lời nói của Triệu Hối ngày ấy thì không ai bái kiến Thánh Nữ cả.

Triệu Chu Minh thở dài nói.

Đối với đáp án này, Thạch Mục cũng không suy nghĩ gì nữa. Mấy ngày nay, hầu như hắn mang theo Thải Nhi bay khắp toàn bộ mấy nơi hẻo lánh tại Chu Tước Tinh rồi, mặc dù tìm được rất nhiều người tộc Thiên phượng nhưng không phát hiện bất kỳ tung tích nào của Chung Tú, dù chỉ một chút.

- Thạch Minh Chủ không cần quá lo lắng, Thánh Nữ đang ở cùng một chỗ với Trưởng Lão Triệu Linh Lung nên sẽ không có nguy hiểm gì đâu, hơn phân nửa là bọn họ đã rời khỏi Chu Tước Tinh, nói không chừng đã đi đến Vũ Nham Tinh rồi.

Triệu Chu Minh an ủi.

Thạch Mục nghe vậy, dường như hắn đang suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, sau đó hắn ngập ngừng trong chốc lát, lại nhớ đến một chuyện, mở miệng nói:

- Trưởng Lão Chu Minh, không phải trong lòng Thạch Mục có suy nghĩ cá nhân, nhưng với tình huống hiện tại của tộc Thiên Phượng, mọi người không thể tiếp tục cố thủ ở Chu Tước Tinh nữa rồi. Nếu Thiên Đình tiếp tục mang binh đến đây xâm phạm, e rằng sẽ gieo rắc tai họa ngập đầu cho tộc Thiên Phượng.

- Ta hiểu rõ ý của Thạch Minh Chủ, mấy Trưởng Lão chúng ta đã thương lượng mấy ngày nay rồi, lựa chọn tốt nhất hiện giờ của chúng ta chính là tham gia vào Liên Minh Di Thiên, chúng ta cũng hi vọng gia nhập, nhưng mà...

Triệu Chu Minh nói đến đây thì ngập ngừng, có chút do dự.

- Nhưng mà làm sao? Trưởng Lão Chu Minh cứ nói đi, đừng ngại.

Thạch Mục nói.

- Mặc dù đám người Hỏa Đồ phát ngôn bừa bãi, bảo rằng đã giết hại Tộc Trưởng của chúng ta rồi, nhưng dù sao thì chúng ta chưa từng chứng kiến tận mắt, nếu sau này Tộc Trưởng quay trở về lần nữa, việc gia nhập Liên Minh Di Thiên này phải do chính Tộc Trưởng làm chủ. Thậm chí cho dù Tộc Trưởng đã mất rồi, thì việc này cũng phải do Thánh Nữ quyết định.

Triệu Chu Minh nói ra băn khoăn của mình.

- Trưởng Lão Chu Minh trung thành với tộc Thiên Phượng, Thạch Mục tâm phục khẩu phục, vậy theo ý của Trưởng Lão đi.

Thạch Mục cũng đáp lời.

- Ý chỉ Thạch Minh Chủ rộng lớn, toàn bộ tộc ra vô cùng cảm kích.

Triệu Chu Minh vội vàng chắp tay nói.

Đúng lúc này, một người tộc Thiên Phượng đột nhiên đi vào.

- Khởi bẩm Trưởng Lão, Thạch Minh Chủ, Tộc Trưởng Địch Ngạn tộc Địa Long mang đại quân đến đây.

- Hắc hắn, giờ này bọn họ mới đến à, thực sự đúng lúc đó.

Thải Nhi nghe vậy, không nhịn được mà trào phúng.

Sau khi một đám Trưởng Lão tộc Thiên Phượng nghe xong, sắc mặt cũng khá khó coi.

Thạch Mục liếc mắt trừng Thải Nhi.

Thải Nhi thấy thể, trong lòng biết mình nói sai, vội vàng rụt đầu, không nói nữa.

- Bảo bọn họ trở về đi, nói tộc Thiên Phượng chúng ta không dám trèo cao mơ ước đồng minh như vậy đâu.

Lông mày Triệu Chu Minh nhíu chặt, giọng điệu lạnh lẽo.

- Vâng.

Tên tộc Thiên Phượng kia ứng tiếng, lui ra ngoài.

- Chậm đã, Trưởng Lão Chu Minh, hay là chúng ta mời bọn chúng vào trước, nghe xem bọn chúng có lý do thoái thác gì.

Thạch Mục ngăn lại, mở miệng nói với Triệu Chu Minh.

- Được rồi.

Triệu Chu Minh nghe vậy, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, đồng ý.

Sau một lát, Địch Ngạn trưng ra vẻ mặt hổ thẹn, mang theo mấy tên Trưởng Lão tộc Địa Long đi vào.

- Tộc Trưởng Địch, các ngươi đến thật đúng lúc. Tộc ta cầu viện đau khổ chừng nửa tháng trời, không thấy các ngươi đến đây trợ giúp. Hiện tại Thạch Minh Chủ vừa đánh lui người của Thiên Đình, các người liền đến.

Triệu Chu Minh vừa thấy Địch Ngạn, trưng ra vẻ mặt không chào đón, giọng điệu bất thiện.

Mấy người Trưởng Lão tộc Thiên Phượng ngồi tại chỗ cũng đang vô cùng bực tức, nhìn sang đám người Địch Ngạn.

Không chỉ có Triệu Chu Minh, hiện tại toàn bộ tộc Thiên Phượng đều rơi vào tình trạng chim sợ cành cong, vì thế vô cùng tức giận và thất vọng đối với việc minh hữu tộc Địa Long chậm chạp không đến tiếp ứng.

- Lời ấy sai rồi, Trưởng Lão Chu Minh chớ nói thế, tộc ta cũng không biết phải làm sao. Ngày đó khi chúng ta thu được tin tức cầu viện của các người, lập tức phái cường giả Thần Cảnh đi Chu Tước Tinh bằng Truyền Tống Trận, nhưng lại phát hiện trận pháp đến Chu Tước Tinh bị phong bế rồi. Trong lòng ta biết tình hình Chu Tước Tinh đã rất nguy cấp, vì thế phái hạm đội đến cứu viện. Nhưng khi bọn ta vừa vào trong tinh hải, liền bị quân đội Thiên Đìng phục kích, chúng ta cũng bị tổn thất vô cùng to lớn.

Địch Ngạn lắc đầu, thở dài nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui