Huyền Giới Chi Môn

- Sư tôn!

Ở một bên, Phùng Ly cùng với đệ tử Thanh Lan cũng phi thân đáp xuống bên cạnh Lật Thăng.

- Phùng Ly, những năm này mặc dù ngươi không ở bên cạnh ta, lần này quyết chiến, thành hàng lập được công lao không nhỏ. Giờ này vi sư muốn đi thượng giới trước, Thanh Lan Thánh Địa liền giao cho ngươi rồi.

Lật Thăng lật tay lấy ra một khối lệnh bài màu xanh, giao cho Phùng Ly.

- Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài, làm rạng rỡ truyền thống Thanh Lan Thánh Địa.

Phùng Ly trịnh trọng nói.

Lật Thăng nghe vậy mỉm cười, xoay người gật gật đầu với Thạch Mục, phóng thân thể lên cao, bay đi Huyền Giới Chi Môn.

Hào quang bảy màu trên người Yên La sáng lên, bước ra một bước, theo sát sau lưng Lật Thăng.

Ầm ầm!

Huyền Giới Chi Môn dường như cảm giác được thực lực hai người vượt trên xa Địch Ngạn cùng mọi người, không chờ hai người đến gần, bạch quang lập tức đại thịnh, một cổ uy áp khổng lồ không cách nào dùng lời để diễn tả, từ bên trong xuyên thấu qua, ngay sau đó một tiếng nổ lôi đình cực lớn, vô số bạch sắc lôi cầu từ bên trong lũ lượt phóng ra, đánh tới hai người Lật Thăng.

Những lôi cầu bất ngờ lớn gấp mấy lần so với vừa rồi mọi người cùng Địch Ngạn, mỗi một viên to như cái cối xay, vô số đạo bạch sắc hồ quang lưu động bên trong, vang dội lẹt rẹt, nhìn không khiến cho người kinh hồn táng đảm.

Hai người Lật Thăng, từng người trạm quang mang xanh và hào quang bảy màu đều sáng lên.

Bạch sắc lôi cầu đánh vào hai người, hộ thể quang mang của hai người chẳng qua hơi lập lòe vài cái, lập tức thuận lợi chấn khai vô số bạch sắc lôi cầu uy lực đáng sợ, không bị thương chút nào.

Đám người phía dưới chứng kiến cảnh này, lập tức phát ra một trận kinh ngạc hoan hô tán thán.

Không đợi bọn họ hoan hô được vài cái, Huyền Giới Chi Môn chấn động mạnh một cái, tản ra quang mang mạnh mẽ, một tiếng “roạt” cất lên, mấy trăm cái bạch sắc tia chớp như trường long từ trong xì ra, che phủ trời đất đánh tới hai người.

Nơi lôi long đi qua, không gian củng cố tới cực điểm, bất ngờ nổi lên từng đạo sóng gợn.

Uy thế của lôi long so với lôi cầu lúc nãy, lớn gấp mấy lần.

Quang mang chói mắt tràn ngập khắp không trung, tất cả mọi người ở phía dưới không thể mở mắt ra được.

Cùng lúc đó, một cổ uy áp khổng lồ khuếch tán ra mãnh liệt, mọi người đều bị thối lui ra sau mấy trăm trượng, chỉ có một mình Thạch Mục ổn lập tại chỗ, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn giữa không trung.

Lật Thăng đối mặt mấy trăm lôi long, không sợ chút nào, hét lớn một tiếng, thanh quang toàn thân đại thịnh, mỗi một đạo thanh quang đều là một cổ kiếm khí thanh quang mông lung nhưng vô cùng bén nhọn ác liệt.

Ngay sau đó, lấy thân thể hắn làm trung tâm, một đóa hoa sen xanh cự đại nở rộ, trong nháy mắt phồng lớn lên đến mấy mẫu, tích lưu lưu điên cuồng xoay tròn.

Vô số thanh sắc kiếm khí cuốn đến một cách điên cuồng, đánh tới mọi bạch sắc điện long bọc lại, lập tức chém rách, cắt vỡ tan.

Bên kia, Yên La không thay đổi sắc mặt, bàn tay ngọc nhẹ huy, trên người bốc lên một cổ ngân sắc quang trụ to lớn.

Nàng lẩm bẩm trong miệng, quang trụ tiếp tục tăng điên cuồng, hư không trên đầu lập tức dao động, quang trụ ngưng tụ thành một vầng thái dương ngân sắc to mười mấy trượng.

Một bàn tay Yên La kết ấn, tay kia thì hướng giữa không trung, nhất điểm tới vầng thái dương ngân sắc.

Ầm!. Một tiếng kinh thiên, ánh ngân sắc to lớn lập tức từ từ chuyển động, vô số quang tia ngân sắc từ bề mặt bắn ra, ngấm chìm vào không gian chung quanh.

Không gian chung quanh Yên La chợt vặn vẹo, lấy ngân sắc to lớn làm trung tâm, tạo thành một lốc xoáy không gian cự đại.

Bạch sắc điện long ầm ầm đánh tới, nhưng khi đến gần Yên La, lập tức liền bị lực lượng không gian lốc xoáy kéo, rơi xuống bên cạnh, nổ ra, biến thành vạn đạo Lôi Điện, không có một đạo Lôi Điện nào có thể đến gần Yên La trong phạm vi mười trượng.

Mấy trăm đạo bạch sắc lôi long nhanh chóng tiêu tán hoàn toàn.

Nhưng mà vẫn chưa xong, quang mang trên Huyền Giới Chi Môn bùng lên dữ dội một lần nữa, ngay sau đó, vô số bạch sắc phù văn từ bên trong phun ra, rơi xuống hai người.

Những bạch sắc phù văn chỉ to bằng đầu người, phía trên từng đạo hồ quang lấp lánh.

Bạch sắc phù văn ít hơn nhiều so với lôi cầu, lôi long trước mặt, nhưng mỗi một viên đều tán phát pháp tắc lôi điện dao động cực kỳ đáng sợ, uy lực công kích hơn xa hai loại Lôi Điện trên.

Rốt cuộc, sắc mặt Lật Thăng và Yên La ngưng trọng, trong miệng lẩm bẩm.

Đóa hoa sen xanh quanh thân Lật Thăng đột nhiên co rụt lại, biến nhỏ cỡ gian phòng, nhưng thanh sắc kiếm khí dày đặc gấp mấy lần.

Ầm ầm!

Bạch sắc phù văn đánh vào đóa hoa sen xanh, hoa sen lập tức chấn động kịch liệt, nhưng chẳng hề tiêu tán, mặc dù hơi khó khăn, dù sao vẫn quấy rối làm vỡ bạch sắc phù văn.

Ngón tay Yên La điểm ra, mảng lớn hào quang bảy màu lan ra từ trên người nàng, tạo thành một thất thải lĩnh vực, chiếu rọi hợp cùng vầng ngân sắc thái dương trên đỉnh đầu.

Không gian lốc xoáy quanh thân nàng đột nhiên tăng tốc độ chuyển động nhanh gấp mấy lần, dịch chuyển hơn phân nửa bạch sắc phù văn bung ra, còn lại non nửa chưa kịp dịch chuyển đi, bị thất thải lĩnh vực thôn phệ.

Từ lúc hai người mới bắt đầu xuất thủ ngăn cản đánh Lôi Điện, thân hình liền không dừng, cứng rắn chống đối các loại công kích Tiên giới Lôi Điện, tiếp tục đi tới Huyền Giới Chi Môn.

Rốt cục, hai người ngăn chặn được thử thách của bạch sắc Lôi Điện phù văn, đến trước Huyền Giới Chi Môn.

Từng cây linh văn trên Huyền Giới Chi Môn đột nhiên sáng ngời, bên trong dường như sắp sửa giáng xuống khảo nghiệm lần nữa, còn lợi hại hơn Lôi Điện.

- Mau vào đi!

Lật Thăng khẩn trương, khẽ quát một tiếng, đóa hoa sen xanh vừa thu lại, dung nhập vào thân thể hắn.

Thân thể hắn đột nhiên hóa thành một đạo Thanh Ảnh, lóe lên, ngấm chìm vào Huyền Giới Chi Môn, biến mất không thấy.

Ánh mắt của Yên La lóe sáng, tay ngọc vung lên, thái sương ngân sắc trên đỉnh đầu cũng lóe sáng rồi ngấm chìm vào trong cơ thể nàng, bên cạnh lĩnh vực cũng thu hồi trong nháy mắt, bước ra một bước, bước chân vào trong Huyền Giới Chi Môn, thân hình dung nhập vào bên trong thế giới minh lượng ấy.

Trong bạch quang, Yên La đột nhiên xoay người, nhìn xuống dưới, linh quang chớp động trong một đôi mắt sáng, không biết ánh phản chiếu của thân ảnh người nào.

Ngay sau đó, thân ảnh của Yên La hoàn toàn biến mất trong bạch quang, không thấy bóng dáng.

Ánh mắt Thạch Mục có vẻ khác thường, khẽ thở dài.

Hai người Yên La vừa bay vào trong đó, Huyền Giới Chi Môn tản ra bạch quang lập tức biến mất, khôi phục bình tĩnh trước đây.

Trong đám người phía dưới, thời khắc này vang lên một trận nghị luận nhiệt liệt.

Tuy bọn họ vô lực thông qua khảo nghiệm, đi vào Huyền Giới Chi Môn, nhưng có thể tận mắt trông thấy người phi thăng thượng giới, cũng đủ khiến cho bọn họ hưng phấn rồi.

Ầm ầm!

Vào thời khắc này, giữa không trung Huyền Giới Chi Môn đột nhiên kịch liệt chấn động, phát ra tiếng nổ lôi đình, chậm rãi khép lại.

- A, Huyền Giới Chi Môn đóng!

- Đáng tiếc chúng ta không có cách nào tiến vào bên trong...

- Đừng suy nghĩ nữa, có duyên thấy được Huyền Môn khai mở, cũng coi như chuyến đi này không tệ rồi.

- Đúng vậy a!

Trong đám người truyền ra một loạt kinh hô, trong đó không thiếu tiếc hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui