Huyền Giới Chi Môn

- Thạch Đầu, lần này ngươi không đi thượng giới, không hối hận sao?

Trên vai Thạch Mục, Thái Nhi quay đầu hỏi.

Thạch Mục cười điềm đạm, không trả lời.

- Được rồi.

Thái Nhi thở dài, thõng đầu xuống.

Nếu như Thạch Mục phi thăng thượng giới, xem như nó là linh sủng của Thạch Mục, cũng có khả năng đi theo một khối phi thăng lên.

Một tiếng động nặng nề vang vọng trong không trung, Huyền Giới Chi Môn hoàn toàn đóng cửa, chậm rãi biến mất từ giữa không trung.

Hết thảy đều khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại một mảnh trời xanh mênh mông.

Thạch Mục lẳng lặng đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn trời, không biết suy nghĩ điều gì.

Mọi người ở sau lưng nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy cũng mờ mịt, thời khắc này Thiên Đình đã bị diệt, tất cả mọi chuyện đều làm xong, mọi người nhất thời không biết nên làm cái gì.

Một trận nghị luận ông ông, có bóng người bay ra, đáp xuống bên cạnh Thạch Mục, chính là Phùng Ly.

- Thạch Mục Minh Chủ, đế đã chết, Thiên Đình cũng không tồn tại nữa, nhất mạch Thanh Lan Thánh Địa chúng tôi muốn quay trở về Đông Thánh tinh, không tiếp tục ở lâu nữa, vậy cáo từ.

Phùng Ly chắp tay nói.

Thạch Mục chợt động ánh mắt, kinh tỉnh lại.

- Cũng tốt, một mạch Thanh Lan Thánh Địa có lịch sử lâu đời, tin tưởng trong tay Phùng huynh, nhất định có thể phát triển hùng phong hơn nữa.

Thạch Mục nói.

- Xin ghi nhận lời Minh Chủ.

Phùng Ly cười nói.

- Nhưng lúc này tinh vực kịch biến, tất cả tinh cầu đều bị một tầng lực không gian bao phủ, nơi Thiên Đình cũng giống như nhau. Ta vừa mới cảm ứng một chút, lực không gian rất chắc chắn, muốn phá vỡ cũng không dễ dàng. Nếu muốn xuyên qua các đại tinh cầu, e rằng sẽ bị trở ngại, nếu Phùng huynh muốn đi Đông Thánh tinh, chỉ sợ phải đi ngang qua một phen quanh co rồi.

Thạch Mục nói.

- Không sao, ta đã cho người dò xét, Tinh Vực Truyện Tống Trận vận chuyện giữa các đại tinh cầu vẫn hoạt động bình thường, quay trở về Đông Thánh tinh xem ra không thành vấn đề.

Phùng Ly nói.

Thạch Mục nghe vậy đuôi lông mày khẽ động, lập tức gật gật đầu, không nói gì nữa.

- Bảo trọng!

Phùng Ly chắp tay chào Thạch Mục lần nữa, liền xoay người dẫn theo đệ tử Thanh Lan Thánh Địa bay theo hướng Thiên Môn truyền tống trận.

- Thạch Minh Chủ, mọi chuyện ở đây đã ổn thỏa rồi, chúng tôi cũng không lưu lại nữa, xin cáo từ.

Thiếu nữ áo trắng Hắc Ma tinh vực cầm Thất Bảo Diệu Thụ trong tay, dẫn Thích Vô Nhai cùng mọi người bay tới, nói.

- Sau này còn gặp lại.

Ánh mắt Thạch Mục dừng trên Thất Bảo Diệu Thụ, trong mắt lóe lên chút dị sắc, liền khôi phục bình tĩnh, gật đầu rồi nói.

Đại quân Hắc Ma nhất tộc nhanh chóng ly khai, biến mất ở xa xa.

Sùng Ngô lúc này hóa thành hình người, dẫn thủ hạ đi tới.

- Thạch Mục tôn thượng, đại thù của Bạch viên tôn thượng đã báo, tâm nguyện chúng tôi được đền bù, tất cả đều dựa vào ngài, Sùng Ngô bái tạ tại đây.

Nỗi cừu hận trong mắt Sùng Ngô đã biến mất, thay vào đó chính là sự bình tĩnh, bình tĩnh khi tâm nguyện đã được đền bù.

- Tiếp theo sau này các ngươi có dự tính gì không?

Thời khắc này trong lòng Các ngươi cũng một mảnh lạnh nhạt, hỏi.

- Nếu như tôn thượng ngài không có gì phân phó, chúng tôi vẫn muốn quay trở về ẩn liên tinh.

Sùng Ngô nói.

- Cũng tốt, chỗ ấy ngăn cách, rất ít chuyện phức tạp, coi như chốn Đào Nguyên, quả thật tương đối thích hợp với các ngươi. Nhưng tình hình tinh vực hiện nay các ngươi cũng biết, ẩn liên tinh dường như không có Tinh tế truyền tống trận, các ngươi muốn quay về chỉ sợ rất khó khăn, cần ta xuất thủ tương trợ hay không?

Thạch Mục nói.

- Đa tạ tôn thượng quan tâm, chúng tôi có biện pháp trở về, nếu ngày sau tôn thượng có cần chúng tôi, có thể dùng vật này truyền tin phân phó.

Sùng Ngô lấy ra một kim sắc trận bàn, đưa cho Thạch Mục.

Thạch Mục gật gật đầu, thu trận bàn vào.

Yêu tộc nhất mạch Ẩn liên tinh cũng biến thành một mảnh Yêu vân, bay đi nơi xa.

Rất nhanh, chỗ này chỉ có đại quân liên minh Di Thiên, còn có những kẻ tàn binh bại tướng Thiên Đình.

Thạch Mục nhìn Đại trưởng lão, Lục Quỳ Chung và mọi người, hơi tỏ ý ra hiệu, mọi người vội vàng bay tới.

- Minh Chủ.

Đại trưởng lão cùng mọi người thi lễ.

- Tất cả mọi chuyện đã xong, thù hận giữa chúng ta và Thiên Đình cũng đã giải quyết xong, những ngày qua các ngươi đều cực khổ rồi, dẫn người trong tộc quay trở về cố hương, nghỉ ngơi cho thật khỏe một phen đi.

Thạch Mục bình tĩnh nói.

Đại trưởng lão cùng mọi người nghe vậy, nhìn nhau giây lát, ánh mắt đều buông lỏng, liên tiếp gật đầu ứng thị.

Mấy ngày nay, bất kể thể xác hay tinh thần, quả thật bọn họ đều quá mức cực khổ, cần phải nghỉ ngơi một phen thật tốt.

- Minh Chủ, Thiên Đình đã bị hủy diệt, nhưng mà nơi này linh khí nồng đậm, nếu chúng tôi ly khai toàn bộ, bỏ quên không dùng nơi này, há không đáng tiếc.

Đại trưởng lão chợt nói.

Thạch Mục thoáng sửng sốt, lập tức gật đầu.

- Nếu như thế, nếu người các tộc có nguyện ý ở chỗ này, cũng có thể lưu lại, chuyện này các ngươi tự bàn bạc là được, không cần xin chỉ thị của ta.

Thạch Mục phất tay áo, nói.

Đại trưởng lão, Lục Quỳ Chung cùng mọi người nghe vậy, sắc mặt vui mừng.

Trong lòng từng người trong bọn họ bắt đầu tính toán, làm thế nào tranh thủ địa bàn lớn nhất cho quần tộc của mình.

Nơi Thiên Đình linh khí nồng đậm, hơn xa tất cả tinh cầu, các tộc ở chỗ này nghỉ ngơi lấy lại sức, thực lực tất nhiên sẽ lần nữa tăng tiến vùn vụt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui