Huyền Giới Chi Môn

Kim Tiểu Thoa và Chung Tú tuy cử động nhẹ nhàng, nhưng dĩ nhiên không có khả năng giấu được tai mắt của Tây Môn Tuyết và Thạch Mục.

Tây Môn Tuyết càng thẹn, vai vừa động, liền muốn tránh thoát Thạch Mục ôm ấp.

Thạch Mục hai tay dùng sức, ôm chặc lấy Tây Môn Tuyết.

- Tuyết Nhi, chúng ta đã bỏ lỡ một lần, lần này không thể bỏ lỡ nữa, ta sẽ không nữa thả nàng đi.

Thạch Mục nhẹ giọng nói, ánh mắt như chích, đăm đăm nhìn Tây Môn Tuyết không rời, gần như mãnh liệt không cho nàng dời đi mảy may.

Tây Môn Tuyết không giãy dụa nữa, trong mắt chợt hiện lên ra như nước quang mang.

Thạch Mục dùng sức hai cánh tay, ôm Tây Môn Tuyết vào trong ngực.

Ngón tay hắn vừa động, một cổ hoàng mang nhàn nhạt bao phủ thân thể của hai người, quang mang nhoáng lên, thân ảnh của bọn họ biến mất tại chỗ không tung tích, bộ tộc Hắc Viêm ở chung quanh đều không phát hiện.

Cả đêm cuồng hoan trôi qua rất nhanh, đến khi bình minh, bộ tộc Hắc Viêm dọn dẹp hành trang, ly khai sơn cốc.

Nơi tộc Hắc Viêm đóng quân không phải là nơi này.

Tộc trưởng Hắc Viêm quay đầu nhìn ngọn núi đen, rồi thở dài.

Bốn vị khách quý tối hôm qua, nhất là Kim tiên tử chẳng biết liên tiếp ly khai từ lúc nào, nếu như bọn họ có thể ở lâu thêm một chút thời gian thì được rồi.

Tu vi của Kim Tiểu Thoa, hắn biết rõ, tuyệt đối hơn xa tất cả mọi người ở bộ lạc Hắc Viêm, chỉ cần Kim Tiểu Thoa có thể giống như năm đó, cộng thêm chỉ điểm một chút, bộ lạc Hắc Viêm không chừng có thêm mấy người cao thủ.

Sau tai kiếp năm đó, trong bộ lạc Hắc Viêm có ít người chẳng biết tại sao, tu luyện càng ngày càng khó khăn, thậm chí xuất hiện rất nhiều người hoàn toàn không cách nào cảm ứng được linh khí thiên địa.

Không có cách nào cảm ứng linh khí, thì không có cách nào tu luyện, tình huống như vậy trước kia chưa bao giờ có.

Thực lực của bộ lạc Hắc Viêm, những năm này đã suy sụp rất nhiều.

Không chỉ là bộ lạc Hắc Viêm, các bộ lạc lớn trên Man tộc Hoang Nguyên, đều giống như bộ lạc Hắc Viêm vậy, không ai biết chuyện gì xảy ra.

Tộc trưởng Hắc Viêm lắc lắc đầu, lại thở dài một cái, xoay người đi.

Trên một ngọn núi, bốn người Thạch Mục đang đứng, nhìn bộ lạc Hắc Viêm phía dưới từ từ đi xa.

Trên gương mặt Kim Tiểu Thoa mang nụ cười quỷ dị, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua Tây Môn Tuyết và Thạch Mục.

Tây Môn Tuyết đỏ ửg mặt, nhưng không còn ngượng ngùng như trước đó, tự nhiên hào phóng đứng bên cạnh Thạch Mục.

- Phu quân, chàng đang nhìn cái gì?

Chung Tú nhẹ giọng hỏi.

Lúc này Thạch Mục đang nhìn bộ lạc Hắc Viêm ở phía dưới, mày vi túc, dường như suy tính cái gì.

- Các nàng ở Lam Hải tinh trăm năm, vậy cũng phát hiện rồi, người ở Lam Hải tinh không có cách nào tu luyện càng ngày càng nhiều. Ví dụ như bộ lạc Hắc Viêm kia, ít nhất có ba phần trở lên, trên người không có một chút linh lực dao động.

Thạch Mục trầm mặc một chút, lên tiếng nói.

Những năm này, hắn ngao du tại các đại tinh cầu, cũng phát hiện vấn đề tương tự, nhưng lúc đó lòng hắn tràn đầy tâm tư tìm Chung Tú, chẳng hề để ý.

Tây Môn Tuyết và Chung Tú ngẩn ra, những năm này phần lớn thời gian hai người đều đóng cửa tu luyện, thật ra thì không có lưu ý qua chuyện này.

- Quả thật như thế, những năm này ta ngao du các nơi tại Lam Hải tinh, cũng phát hiện tình huống này, từ sau đại kiếp lần đó, tại sao lại như thế? Chẳng lẽ có liên quan cùng tinh vực biến hóa?

Kim Tiểu Thoa nói.

Thạch Mục ánh mắt lóe lên, trong lòng hắn cũng phỏng đoán như vậy.

Huyền Giới Chi Môn khai mở, không gian pháp tắc Huyền Giới cũng biến hóa theo đó, hẳn là bởi vì lý do này, mới đưa đến một số người không có cách nào tu luyện.

Trong lòng hắn cảm thán một tiếng, xem ra ảnh hưởng của Huyền Giới Chi Môn khai mở, đã vượt xa so với dự liệu của hắn.

- Những chuyện này chúng ta cũng không thể ra sức, đi thôi.

Thạch Mục lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nhiều đến chuyện này, xoay người liền muốn ly khai.

- Mấy vị đạo hữu, xin chờ một chút.

Vào thời khắc này, một âm thanh đột ngột vang lên.

Bốn người ở hư không nhoáng lên, một vị hòa thượng trung niên thân tăng bào màu vàng đỏ, tai to mặt lớn bỗng nhiên xuất hiện, mỉm cười nhìn mấy người Thạch Mục.

Thạch Mục co rụt đồng tử lại, trong lòng chấn kinh.

Với tu vi của hắn, trước khi hòa thượng này xuất hiện, không ngờ hắn lại hoàn toàn không phát hiện chút dấu hiệu nào.

- Diệu Không đại sư!

Ba người Chung Tú ngẩn ra, vui mừng lên tiếng.

Người đến không ai khác, chính là hòa thượng Diệu Không mà các nàng Chung Tú đã nói.

- Ba vị, nhiều năm không gặp, lâu nay vẫn khỏe chứ.

Nhà sư hoàng bào mặt tròn toát ra nụ cười rực rỡ, hai tay chắp trước ngực.

- Đại sư ngài thật là, ân cứu mạng năm đó, chúng tôi một mực khắc trong tâm khảm.

Chung Tú cảm kích nói.

Tây Môn Tuyết và Kim Tiểu Thoa cũng giống nhau, cung kính thi lễ cùng hòa thượng Diệu Không.

- Nhấc tay làm chút chuyện mà thôi, bần tăng và ba vị thí chủ có duyên, không cần khách khí.

Hòa thượng Diệu Không cười nói, ánh mắt hơi nhất chuyển, đáp xuống người Thạch Mục.

Thạch Mục ngay từ đầu, luôn luôn quan sát đánh giá hòa thượng Diệu Không từ trên xuống dưới, trong mắt mơ hồ có kim mang nhún nhảy.

Sắc mặt hắn ngưng trọng, hòa thượng Diệu Không trước mắt, không ngờ hắn lại nhìn không thấu.

Cho dù đối mặt với đế, hắn cũng không có cảm giác này.

- Thạch Mục đạo hữu, lần đầu gặp mặt, hạnh ngộ rồi.

Hòa thượng Diệu Không chắp tay thi lễ, tuy vẻ mặt vẫn tươi cười, nhưng thần tình trịnh trọng hơn ít nhiều.

- Đại sư chính là Diệu Không? Các nàng Tú nhi được đại sư chiếu cố rất nhiều, Thạch mỗ vô cùng cảm kích.

Thạch Mục chắp tay nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui