Huyền Giới Chi Môn

“A, không ngờ ngươi cơ trí như vậy, lại phát hiện ra ta.” Một giọng nói nhàn nhạt truyền tới từ phía sau cây đại thụ, bóng người lóe lên, một nam tử mặc cẩm bào cầm theo một vật đi ra, chính là gã võ giả Hậu Thiên duy nhất của Ngô gia đuổi theo lần này - Ngô Đồng.

Thạch Mục liếc mắt nhìn vật trong tay gã, vẻ mặt hơi đổi.

Trong tay Ngô Đồng chính là cây Tử Cương Cung mà hắn bỏ xuống khi nãy!

Xem ra vị võ giả Hậu Thiên này chẳng những đến sớm mà còn lặng lẽ lấy được cây cung này!

Còn vì sao đối phương không dùng nó để đánh lén thì cũng dễ hiểu thôi.

Một là muốn kéo Tử Cương Cung phải có lực lượng ngàn cân, bằng không thì đừng mơ tưởng đến, hai là trừ mấy cái mũi tên lông vũ hắn đã bắn đi thì số còn lại đang nằm trên túi das au lưng hắn, cho dù Ngô Đồng miễn cưỡng vận dụng chân khí thúc dục cung này thì cũng chẳng có tên mà bắn.

“Các hạ đã đến sớm như vậy, nhưng lại vì một cây cung mà trơ mắt nhìn ta giết chết mấy tên thủ hạ kia sao?” Thạch Mục thoáng siết chặt Nhật Nguyệt Nhận trong tay, lạnh lùng hỏi.

“Chẳng qua là một vài tên hạ nhân mà thôi. Tuy rằng Ngô gia không phải là đại tộc giàu có có gì, nhưng loại nô tài như thế muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngược lại ta trước nay không ngờ đến ngươi có Tử Cương Cung, lại còn biết tiễn thuật cao minh bực này! Coi như là ta trực tiếp đối mặt với nó chỉ sợ cũng gặp nguy hiểm không nhỏ đâu. Chính vì thế, ta cảm thấy dùng một số tên nô tài để đổi lấy cung này là một chuyện hoàn toàn có lợi…Được rồi, bây giờ ngươi mau ném binh khí, tự trói hai tay, hay để đích thân ta đến bẻ cổ ngươi đây.” Ngô Đồng cầm theo cự cung, trả lời với vẻ khinh thường.

“Sớm nghe qua sự cường đại của võ giả Hậu Thiên, cơ bản Võ Đồ không cách nào so sánh. Nhưng xem ra hôm nay tại hạ không lĩnh giáo một phen là không được rồi.” Thạch Mục nhìn chằm Ngô Đồng, chậm rãi đáp.

“Ha ha, chỉ là một tên Võ Đồ nho nhỏ mà dám lớn giọng trước mặt ta như vậy, thật không biết nên khen ngươi can đảm hay là cười ngươi ngu ngốc nữa. Cũng được, vậy ta cho ngươi mở mang chút kiến thức về sự đáng sợ của võ giả Hậu Thiên a.” Ngô Đồng vốn hơi giật mình, nhưng tiếp theo liền cười ha hả, quẳng cự cung trong tay sang một bên.

“Phanh” một tiếng.

Vậy mà cự cung bị ném bay lên, cắm sâu vào cây đại thụ chừng một xích, đoạn cung còn ở ngoài thì run rẩy ông ông liên tục.

Sau một khắc, nam tử cẩm bào chợt sờ tay lên hông, “Vèo”, một thanh nhuyễn kiếm được rút ra, chỉ nhẹ run một chút liền trở nên thẳng tắp vô cùng.

Tiếp đó Ngô Đồng cầm kiếm xông đến Thạch Mục.

Thạch Mục co rút hai con ngươi lại, đợi đối phương tiến gần trong phạm vi mấy trượng, liền không do dự vung Nhật Nguyệt Nhận trong tay ra, lập tức có bảy đạo đao ảnh xé gió áp tới.

“Ồ, nhất tức thất trảm! Không thể ngờ lời đồn là thật, quả nhiên ngươi đã tu luyện Phong Trì đao pháp tới cảnh giới tiểu thành trở lên! Có điều nếu ngươi muốn so đấu tốc độ thì đã tìm nhầm người rồi.

Ngô Đồng khẽ “Ồ” một tiếng, vung trường kiếm trong tay lên, vậy mà cũng phóng ra bảy đạo kiếm ảnh, đánh bay hết tất cả đao ảnh, tiếp theo kiếm ảnh lại hợp thành một đạo to lớn duy nhất đâm tới trái tim Thạch Mục.

“Nhất tức bát kiếm!”

Thạch Mục rùng mình, xoay tay quay tít Nhật Nguyệt Nhận một vòng, đón lấy kiếm ảnh đang hung hăng đâm đến kia.

“Keng” Một tiếng vang thật lớn.

Thạch Mục chỉ cảm thấy chấn động hai tay, một cỗ năng lượng khó tả từ trường kiếm của đối phương truyền vào, làm hắn run rẩy, lui ra sau nửa bước.

Ở đối diện, thân hình Ngô Đồng cũng bị lực lượng phản chấn trong đao làm cho có chút lắc lư một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức cổ tay run lên, nửa đầu mũi kiếm như một con rắn độc vặn vẹo chuyển hướng đâm ra, nhanh như chớp trượt qua lưỡi đao đâmvề phía cổ họng Thạch Mục.

Một chiêu kiếm này quá nhanh, người bình thường nhìn vão chỉ thấy được một đạo hàn quang mơ hồ.

Nhưng thị lực của Thạch Mục nào phải đùa, trong nội tâm thoáng kinh hãi, cái cổ giống như bị bẻ gãy bỗng nhiên lệch sang một bên.

Đạo hàn quan này lướt qua khuôn mặt của Thạch Mục, để lại một vết thương mờ mờ.

Thạch Mục gầm lên giận dữ, thân hình bắt đầu quay tròn, cánh tay liên tục vung vẩy điên cuồng chém về phía đối diện từng đạo đao ảnh .

Ngô Đồng thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, trên người hắn bỗng nhiên phát ramột cỗ khí thế khủng bố, cùng lúc đó hai tay cầm kiếm lập tức chém ba kiếm về phía đao ảnh đang bay đến rồi kêu một tiếng:

"Khai Sơn Tam Trảm!"

"Oanh" "Oanh" "Oanh" ba tiếng nổ lớn vang lên

Ba đạo kiếm ảnh vừa thô vừa to gấp mấy lần lúc trước lao đến, phần lớn đao ảnh lập tức tan biến.

Thân hình Thạch Mục loạng choạng, cả người liên tiếp lùi về phía sau ba bước, hổ khẩu (*) bàn tay cầm Nhật Nguyệt Nhận nứt toác ra, máu tươi chảy ròng ròng.
* Hổ khẩu: vị trí giữa ngón trỏ và ngón cái bàn tay

Lúc trước cùng người khác tranh đấu, hắn luôn dựa vào sức lực lớn nghiền ép người khác, bây giờ lại bị đối phương dùng phương pháp giống hệtáp chế lại, nội tâm Thạch Mục có thể tưởng tượng kinh sợ đến như nào.

Năng lượng ẩn chứa trong kiếm của đối phương chắc hẳn là chân khí trong truyền thuyết rồi, quả thật huyền diệu muôn phần! Nếu không phải hắn có được man lực lợi hại, đổi lại một tên võ giả bình thường khác thì dù cho thế nào chắc chắn sẽ không tiếp nổi một kiếm của đối phương.

Ngô Đồng thấy chém ra ba kiếm này mà cũng không làm gì được Thạch Mục, cũng hơi ngẩn ra.

Giờ này, hai tay cầm kiếm của y cũng không đến nỗi hổ khẩu máu văng tung tóe như Thạch Mục nhưng cùng rất là đau nhức, trong thời gian ngắncũng không có cách nào thi triển ra chiêu thức hung mãnh như lúc trướcnữa rồi.

"Nghe nói Thạch Hầu huyết mạch sau khi khi tiến vào cảnh giới Hậu Thiêntuy tu luyện sẽ thua xa người khác, nhưng khi ở cảnh giới Võ Đồ thì có thể cường hóa thân thể, có sức lực ngàn cân! Nhìn bộ dáng của ngươi, có lẽ lời đồn này đúng là thật rồi. Nhưng mà ngươi cho rằng một ít sức lực này của ngươi có thể chống lại Hậu Thiên võ giả thì ngươi đã hoàn toàn sai rồi "

Ngô Đồng lạnh lùng nói vài câu, thân hình khẽ động, bỗng nhiên cả ngườinhảy lên trời cao đến năm, sáu trượng, giữa không trung hai tay mở rộng, sau khi lộn một vòng thì lao thẳng xuống phía Thạch Mục giống như một con Cự Ưng.

Thạch Mục vốn đang sửng sốt, tiếp theo không chút do dự vung trường đao trong lên, một vùng lớn hàn quang bay lên.

"Phanh" một tiếng.

Trường kiếm trong tay Ngô Đồng cùng Nhật Nguyệt Đao bỗng va chạm một cái, thân thể lại bay lên trên không trung lộn vòng một cái về phía sau lại bay nhào xuốngl ần nữa.

Thạch Mục lại một lần nữa vung đao chém ra.

Trong chốc lát, hai người một người trên không, một người dưới đất, "Binh binh ba ba" đao kiếm va chạm nhau bảy, tám lần.

Mỗi một lần va chạm, Ngô Đồng lại bay lên trời một lần, cơ thể giống như không có chút trọng lượng nào.

Thạch Mục lại cảm giác mỗi lần đối phương đập xuống, trường kiếm trong tay lại càng nặng hơn một chút, để cho miệng vết thương trên hổ khẩucàng khiến hắn đau đớn kịch liệt, sau những đượt dồn ép từ trên không thì hai chân của hắn cũng bị tụt xâu xuống đất nửa xích có dư.

"Ha ha, tiểu tử, thân pháp Ưng Phi Cửu Thiên tiểu thành của ta như thế nào, ngươi còn có thể tiếp được mấy lần? Có thể chết bởi thân pháp Hậu Thiên, coi như là chết có ý nghĩa rồi! "

Không rung truyền đến tiếng cười to của Ngô Đồng, bóng đen phía trên lại lượn vòng một cái, điều khiển trường kiếm một lần nữa bay nhào xuống đánh, người còn chưa tới mà từng đạo kiếm ảnh đã bay nhào mà tới rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui