Huyền Giới Chi Môn

Dịch giả: ngocdungvnhpka1986

Trung niên áo bào màu vàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Thương Viên Vương, lập tức xoay chuyển ánh mắt nhìn xung quanh gian phòng, trong ánh mắt khó có thể kiềm chế được sự tham lam.

Hắn cũng không thèm để ý tới Liễu Ngạn cùng Thạch Mục ở bên cạnh, trong mắt hắn hai người tựa hồ như không tồn tại vậy.

Thạch Mục cùng Liễu Ngạn liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều lặng yên không nói năng gì.

" Ha ha, bí khố của Lăng Thiên Phong quả nhiên ở chỗ này, thật là làm cho bản tọa có chút ngoài ý muốn. Thương Viên Vương, Yêu tộc các ngươi quả nhiên suy nghĩ thật giản đơn, giữ bí mật mấy trăm năm ở bổn tọa thi triển ra chút kế nhỏ, ngươi liền ngoan ngoãn mở cái cửa ra, ha ha ha..." Hoàng Long đạo nhân cười ha hả.

" Hừ! Lão tặc Hoàng Long kia, bây giờ ngươi nói lời châm chọc làm gì, trong ba trăm năm ngươi dùng trăm phương ngàn kế, vừa đấm vừa xoa, còn không có thực hiện được đâu!" Thương Viên Vương giận dữ nói.

" Thương Viên Vương ngươi có thể nhẫn lại được, bản tọa tự nhiên cũng nhẫn lại được. Ngươi xem, đây không phải là đã chờ được sao? Chỉ cần có thể làm cho tu vi tinh tiến một bước, đừng nói là ba trăm năm, đối với những kẻ Thiên Vị như ta và ngươi mà nói, có coi vào đâu chứ?" Hoàng Long chân nhân nhún vai xòe tay, nhìn bốn phía cười xùy một tiếng rồi nói.

" Ngươi vậy mà thật là đê tiện, lần này nếu không phải có bản vương mở ra cửa khố, cà đời này ngươi cũng không nhìn thấy nơi này!" Thương Viên Vương nghiến răng nghiến lợi nói.

" Ha ha, còn ở đó nói lời ngu muội! Ngươi cho là hai cái tên tiểu tử này lẻn vào trong Lăng Thiên Phong này, bản tọa liền không biết gì sao? Trước đây ngươi lấy tự bạo nguyên thần mà uy hiếp khiến cho bổn tọa không có cánh nào đối với ngươi, bất quá hôm nay ta chỉ tương kế tựa kế thả cho bọn nó tiến vào trong chỗ nhốt ngươi, quả nhiên ngươi ngây thơ thực cho rằng đây là cơ hội thoát khốn, rồi cứ vậy mà đơn giản mở ra cánh cửa đi vào mật khố, ha ha..." Hoàng Long đạo nhân cười nghiêng ngả.

Thương Viên Vương nghe vậy sắc mặt xám xịt khó mà hình dung.

" Ngươi ẩn trốn ở trong này, vậy bên ngoài là người nào chủ trì đại điển hóa hình?" Thạch Mục đột nhiên mở miệng hỏi.

Hoàng Long đạo nhân nghe vậy, liền quay đầu liếc nhìn Thạch Mục cái, trên mặt hiện ra nụ cười khinh bỉ.

" Dù sao hôm nay các ngươi đều chết ở chỗ này, bản tọa liền phát động một lần từ bi, khiến cho các ngươi làm quỷ cũng rõ ràng a! Đó chẳng qua là một vị Thiên Giáo giáo hữu của bản tọa mà thôi, dù sao nơi này cũng là thánh địa của Yêu Tộc, chỉ có một mình bản tọa, thật khó mà có thể đảm bảo an toàn." Hoàng Long đạo nhân nói, ánh mắt đầy tham lam nhìn chằm chằm về cái bàn màu vàng ở trung tâm tế đàn.

Sắc mặt Thạch Mục có chút khó coi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Thương Viên Vương, hắn đã từng nói nơi này có một cái truyền tống trận nối liền với bên ngoài Lăng Thiên Phong.

Chợt ánh mắt hắn vô tình liếc nhìn Liễu Ngạn, lúc này thần sắc hắn có chút bất đồng, trên mặt hắn không có vẻ khẩn trương mà đang kích động nhìn về phía trên cái giá gỗ gần chỗ tế đàn.

Thạch Mục ngẩn người, động dạng nhìn về phía cái giá gỗ kia.

Trên giá gỗ có bày một khối như cục gạch màu đen khoảng vài thốn, không có bất kỳ pháp lực dao động, phảng phất như là một viên gạch bình thường.

Liễu Ngạn tựa hồ cảm thấy Thạch Mục đang nhìn qua, liền quay đầu nhìn lại.

Trong nháy mắt ánh mắt hai người giao nhau, nhãn thần Liễu Ngạn lộ ra địch ý, rồi lặng lẽ quay đầu đi.

Thạch Mục nhướng mày, ý niệm trong lòng xoay chuyển, nghĩ lại khi trước Liễu Ngạn có hỏi Thương Viên Vương, viên gạch màu đen kia hẳn là Trụy Tiên Đài mà hắn muốn tìm.

Đối với vật đó Thạch Mục không có chút hứng thú, ánh mắt nhanh chóng nhìn lên trên đỉnh tế đàn màu vàng, từ nơi này có thể thấy một tầng phù văn có ánh hồng nhấp nháy ở trên mặt tế đàn.

Kết hợp với cảnh tượng ở trong mộng, đây chính là chỗ phong ấn cái hộp gỗ lớn kia.

Thạch Mục như cảm thấy máu ở trong cơ thể đang dâng trào như là bị một thứ gì đó kêu gọi.

Hắn âm thầm kìm nén hô hấp, bình tĩnh tâm trạng, suy nghĩ trong đầu mau chóng vận chuyển.

" Hai tên tiểu tử kia, nếu muốn sống thì đồng loạt ra tay, thay bổn vương ngăn trở lão tặc Hoàng Long trong chốc lát, truyền tống trận nối với bên ngoài ở ngay trên tế đàn, chỉ cần một chút thời gian liền có thể kích hoạt." Vào thời khắc này, bên tai Thạch Mục bỗng vang lên thanh âm của Thương Viên Vương.

Vẻ mặt Thạch Mục nhăn lại, bất quá ngay lập tức biến mất.

Thân thể Liễu Ngạn thì cứng đơ lại, trong ánh mắt không khỏi có một chút chần chờ.

" Hừ! Muốn chạy trốn? Nằm mơ đi!" Hoàng Long đạo nhân bỗng nhiên quay người lại, hắn cười lạnh một tiếng, một chưởng bỗng bổ ra hướng về phía tế đàn đánh tới.

Bên người hắn cái dải dài bằng cát vàng đang không ngừng nhảy múa phát ra ánh sáng lập lòe, nhanh chóng ngưng thực lại thành một bàn tay màu vàng lớn khoảng hai đến bao mươi trượng, phảng phất như một toàn núi nhỏ hướng về phía tế đàn chụp xuống, đương nhiên muốn một chưởng phá hủy toàn bộ tế đàn.

Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, dường như Hoàng Long đạo nhân kia có thể nghe được tiếng truyền âm của Thương Viên Vương!

Mắt thấy cái bàn tay lớn bằng cát muốn đánh vào tế đàn, phong ấn trên tế đàn chợt phát ra từng trận ánh sáng màu trắng chói mắt, mảnh ánh sáng màu trắng nhanh chóng ngưng tụ lại thành một cái lồng sáng màu trắng đem toàn bộ tế đàn che chắn ở trong đó.

Cái bàn tay lớn bằng cát vàng đánh lên trên cái lồng sáng, thoạt nhìn cái màn sáng màu trắng mỏng manh vậy mà lừng lững bất động, nó chi hơi nhấp nháy vài cái liền chặn được cái bàn tay lớn bằng cát.

Hoàn Long đạo nhân thấy vậy nhất thời giật mình, cái chuỗi dây cát vàng này là hắn hao tổn bao nhiêu tâm huyết mới luyện chế thành bản mệnh pháp bảo có tên Cửu Khúc Hoàng Sa, công thì mãnh liệt, thủ thì vững trãi.

Một chưởng đánh xuống này, một ngọn núi lớn cũng có thể san bằng, vậy mà không làm gì được một lớp ánh sáng mỏng manh như kia.

Vào khảnh khắc này, trung tâm tế đàn trong màn sáng, ánh sáng màu trắng liên tục chớp động, dần dần hội tụ lại một chỗ, dần dần hiện ra một hư ảnh con vượn màu trắng thật lớn, nhất thời tản ra một cỗ khí tức kinh người.

Bạch Viên to lớn đó có con ngươi màu vàng, ánh mắt như băng giá nhìn về phía Hoàng Long đạo nhân, có một loại cảm giác uy nghiêm không rõ khiến cho người ta có cảm giác khiếp sợ.

Hoàng Long đạo nhân vừa bị đôi mắt liếc nhìn, liền thấy rùng mình, dưới chân khẽ điểm mà bắn ngược lại phía đằng sau.

Thân hình hắn vừa mới động, cái đầu hư ảnh Bạch Viên bỗng hét lên một tiếng, một luồng sóng âm màu trắng từ trong miệng phun ra, nhanh chóng đánh lên người Hoàng Long đạo nhân.

Hoàng Long đạo nhân dù sao cũng là tồn tại Thiên Vị, những mũi kim màu vang bên người thêm rực rỡ, ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc liền ngưng tụ thành một tấm chắn màu vàng chắn trước người.

Một tiếng ngân vang vọng!

Sóng âm màu trắng đánh vào tấm chắn màu vàng, tấm chắn chống đỡ được hai cái hơi thở liền vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Bất quá với thời gian thở dốc nhỏ nhoi này, đối với Hoàng Long đạo nhân cũng là quá đủ rồi, liền thấy hai tay hắn đánh một cái pháp quyết, Cửu Khúc Hoàng Sa mau chóng thuấn di bay vụt trở lại trong tay của hắn.

Bỗng có ánh sáng rực rỡ, Cửu Khúc Hoàng Sa đã hóa thành một tầng cát mịn đem thân thể hắn bao phủ trong đó.

Ánh sáng màu vong trong tầng cát mịn đó rực sáng chiếu ra ngoài, nó tản mát ra tầng tầng sóng linh khí kinh người.

Sau khi sóng âm màu trắng đánh tan tấm thuẫn, tiếp tục lại đánh vào phía trên tầng cát.

Tầng cát chỉ hơi chấn động một chút liền chặn được sóng âm.

Bất quá, thân thể Hoàng Long đạo nhân cũng theo đó mà chấn động, sau khi lui lại mấy bước mới đứng vững được thân thể.

Nhưng vào thời khắc này, hắn cảm thấy trước mặt như tối xầm lại, một cái bàn tay to lớn màu xanh bỗng nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn, bàn tay to lớn đó rực cháy lên ngọn lửa màu xanh đầy quái dị, yêu khí tản mát ra kinh người bất ngờ chụp xuống.

" Lão tặc Hoàng Long kia, hãy nếm thử Thương La Đại Thủ Ấn của ta đi! Chịu chết đi!" Trong một góc phòng, ánh mắt Thương Viên Vương đầy oán độc nhìn lại, trong miệng giận dữ hét lớn.

Thạch Mục cùng Liễu Ngạn ở hai bên Thương Viên Vương cũng phi thân đánh tới.

Trên người Thạch Mục rực lên ánh sáng màu đỏ thẫm chói mắt, lần nữa ngưng tụ lại thành một cái Pháp tướng con vượn màu đỏ thẫm, trên lưng có đôi cánh, trong tay pháp tướng cầm lấy một thanh kiếm lớn đỏ sẫm hướng tới Hoàng Long đánh xuống.

Còn trên đầu Liễu Ngạn cái Thiên Quỷ Phiên rực rỡ ánh sáng đỏ chói như máu, cái đầu lâu màu vàng từ trên mặt lá cờ bay ra, xương trên trán phát ra những tiếng kêu răng rắc, từ đó xuất hiện một con mắt màu đỏ như máu.

Vèo vèo vèo!

Tám tia máu thô to từ trong con mắt bắn ra, những nơi đi qua, hư không xuất hiện từng đợt sóng ba động, hướng về phía Hoàng Long đạo nhân mãnh liệt bắn tới.

Còn cự chưởng của Thương Viên Vương dẫn đầu chộp vào phía trên bức màn bằng cát màu vàng, một thanh âm vang dội chói tai khiến người ta như lâm vào mê muội, cùng đó là ánh lửa bắn tóe bốn phương.

Những hạt cát màu vàng bay tán loạn, mặt ngoài nhất thời vặn vẹo mơ hồ, tựa như ngay tức khắc bị cái bàn tay lớn màu xanh mạnh mẽ bóp nát ra vậy.

" Thiên Viên Vương! Ngươi muốn chết?" Lúc này trong màn cát, Hoàng Long đạo nhận giận tím mắt lại, vung tay áo bào lên, mũi kim màu vàng trên người rực rỡ sát nhập vào bên trong bức màn cát.

Màn cát càng thêm rực rỡ, trong nhất thời liền biến mất, cuối cùng thành một đám mây màu vàng cuồn cuộn.

Trong mây vàng có vô số ánh sáng vàng rực chiếu ra, cùng đó là những tiếng nổ ùng ùng, đám mây vàng bỗng tản ra xung quanh, đem một nửa gian phòng bao trùm trong đó, chính là thần thông vừa rồi hắn đã sử dụng ở bên ngoài gian phòng này.

" Vạn Lý Cuồng Sa!" Thanh âm kinh người của Hoàng Long từ trong đám mây vàng truyền ra.

Cự chưởng của Thương Viên Vương bị đám mây màu vàng bao trùm, trong nháy mắt bị nuốt vào không thấy bóng dáng.

Còn công kích của Thạch Mục và Liễu Ngạn khi đánh vào đám mây màu vàng, tự nhiên một chút tác dụng cũng không có, chỉ làm cho đám mây màu vàng càng thêm cuồn cuộn mà thôi.

Ba người Thạch Mục vội vàng dừng lại thân hình, đều đứng ở bên ngoài mây cát cuồn cuộn mà nhìn nhau.

Sự hung hiểm của cát vàng, kẻ ngu si cũng nhìn thấy, ba người tự nhiên không dám tùy tiện xông vào.

Cũng may cát vàng cuồn cuộn kịch liệt chỉ phảng phất như đóa phù dung sớm nở tối tàn mà không có tiếp tục mở rộng.

" Thiên Viên Vương tiền bối, giờ chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Thạch Mục nhìn về phía Thương Viên Vương hỏi.

Đôi mắt Thương Viên Vương lóe sáng, hắn đang muốn mở miệng trả lời.

Nhất thời một đoàn ánh sáng màu vàng rực rỡ từ trong mây cát kia chiếu xạ tới, nó lướt nhanh như gió đánh mạnh vào ngực Thương Viên Vương.

Thương Viên Vương kinh hãi nghiêng người tránh né, nhưng mà khoảng cách quá gần, cũng không thể tránh né được hết, liền bị ánh sáng màu vàng đó đâm vào bên vai trái phát ra những tiếng " xuy xuy".

Thương Viên Vương hét thảm một tiếng, máu tươi từ trong miệng phun ra, thân thể bị đánh thẳng bay ra ngoài, đập xuống nền nhà mà lăn lốc nhiều vòng.

Thạch Mục kinh hãi, đoàn ánh sáng màu vàng kia hắn nhìn thấy rất rõ ràng, đó là từng hạt cát sâu thành một cái vòng trang sức màu vàng.

Cái vòng trang sức màu vàng đó phảng phất như là vật còn sống, nó chui thẳng vào trong cơ thể của Thương Viên Vương.

" Bạo." Một tiếng quát lạnh từ trong cát vàng truyền ra.

Ầm ầm!

Cát vàng rực sáng, sau đó liền phát tán ra.

Một nửa bên trái của Thương Viên Vương máu thịt như toàn bộ bán tóe khắp nơi, lộ ra một bộ khung xương đầy máu me.

Lần này Thương Viên Vương bị trọng thương nặng nề, thân thể run rẩy muốn đứng lên, nhưng mà do thương thế quá nặng, nhất thời cứ nằm vậy mà không đứng lên được.

Thạch Mục và Liễu Ngạn thấy cảnh này, trong lòng hốt hoảng, thân thể bay ngược ra xa khỏi đám cát vàng, hai người phân ra hai nơi mà bỏ chạy.

" Muốn chạy! Nếu đã tới đây, hai người các ngươi liền phải chết!" Thanh âm của Hoàng Long từ trong cát vàng truyền ra.

Lời vừa dứt, hai tia sáng màu vàng bắn ra, cũng là những hạt cát nhỏ sâu chuỗi với nhau tạo thành hai đoàn ánh sáng màu vàng rực hướng về phía hai người Thạch Mục mà đánh tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui