Huyền Giới Chi Môn

Dịch giả: Huycoipc
Biên: Dee

Thạch Mục nhìn cái hộp gỗ khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung mà thấy vô cùng ngạc nhiên. May mà ngoài việc lớn lên cái hộp này cũng không thấy có biểu hiện gì khác thường nữa. Xem ra mấy tấm phù lục màu bạc lúc trước có khả năng giam cầm nào đó, khiến thể tích hộp gỗ thu lại.

Vừa nghĩ đến đây, Thạc Mục đỡ bớt khiếp sợ hơn, nhưng lại nổi lòng tò mò với thứ được cất trong hộp. Hắn suy nghĩ một chút rồi thúc giục Khí Vân Thuật bay đến gần cái hộp, đánh giá nó từ trên xuống dưới, hai tay nắm lấy nắp hộp nhấc lên. Hắn chợt nhíu mày, cái nắp hộp không suy chuyển chút nào. Cái nắp hộp này nhìn như thế mà không ngờ nặng đến cả nghìn cân!

Nhưng đối với Thạch Mục chả là cái gì cả.

"Mở!"

Thạch Mục quát khẽ một tiếng, hai tay vận lực, nhấc mạnh nắp hộp lên ném qua một bên.

Sau một khắc, Thạch Mục chỉ thấy kim quang đại phóng, đồng thời một cỗ hàn ý bốc lên làm hắn rùng mình. Thạch Mục ngưng thần nhìn kĩ vật trong hộp, liền sợ hãi kêu lên một tiếng, thân hình vội vã lùi về sau, quanh thân bao phủ một tầng ánh sáng màu đỏ, nắm chặt Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay.

Ở trong hộp là một cái đầu Kim Giao cực lớn. Mặt ngoài cái đầu là từng miếng giao lân to lớn màu vàng, tản ra từng vầng sáng chói mắt, đỉnh đầu có một cái Kim Giác (sừng) uốn lượn, bên miệng là hai sợi râu màu vàng, miệng còn lộ ra mấy cái răng to lớn, tỏa ra cỗ khí tức khiếp người mà cổ xưa.

Đầu giao này trông rất sống động, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ say vậy. Thạch Mục định thần lại rồi đánh giá lại chiếc đầu từ xa, lúc này mới xác nhận cái đầu lâu này là vật chết, nhìn lại phần cổ rất bằng phẳng, dường như bị một thứ lợi khí nào đó cắt xuống.

Nghĩ đến đây, Thạch Mục mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cắm Hắc Đao vào sau lưng, bay lại gần cái hộp. Hắn nhìn cái đầu giao mà suy nghĩ, chợt nghĩ tới một khả năng. Cái đầu giao này rất giống đầu con Cửu Thủ Kim Giao mà Khỉ trắng chém giết trong mộng cảnh, mà cái đầu này lại bị khỉ trắng phong ấn, đặt ở Lăng Thiên Phong, chẳng lẽ có liên quan đến Cửu Thủ Kim Giao?

Nhưng hắn nhớ trong mộng cảnh con Cửu Thủ Kim Giao kia bị Khỉ trăng nuốt sống cơ mà. Chẳng lẽ cái đầu này là của con Cửu Thủ Kim Giao lớn hơn một chút đã đuổi giết Khỉ trắng trong mộng cảnh?

Nếu đúng như vậy, chỉ sợ lúc còn sống con Giao long này có thực lực vượt xa Thiên Vị cảnh rồi! Nhưng cái đầu giao này có liên quan gì đến truyền thừa của Khỉ trắng đâu? Hoàng Long đạo nhân vắt óc suy tính, tìm mưu nghĩ kế lấy cho được vật này, chẳng lẽ là nhầm hay sao?

Thạch Mục lắc đầu, tạm thời bỏ qua ý nghĩ này, lại nhìn đầu giao vài lần, muốn tiến đến dò xét thật kĩ một phen. Nhưng đúng lúc này chợt phát sinh dị biến!

Hai con mắt cực lớn của cái đầu giao mở ra, từ trong mắt nó bắn ra hai đạo kim quang chói mắt, một cỗ long uy khổng lồ khuếch tán ra, đầu giao to lớn bỗng rung động dữ dội, giống như đã sống lại, kim lân tràn ngập ánh sáng, tỏa ra kim quang chói mắt.

Thạch Mục chỉ cảm thấy kim quang trước mắt lóe lên, một cỗ man lực vô hình đánh tới, tiếp theo thân thể hắn chợt nhẹ đi, cả cơ thể bay ngược ra ngoài. Trong lòng hắn vô cùng run sợ, cả người đã bay đi được mấy chục trượng mới bấm pháp quyết, một đóa bạch vân hiện ra đỡ lấy cơ thể hắn.

Trong kim quang chói mắt ở phía xa, một cái đầu giao to lớn từ trong hộp gõ bay lên, một đôi mắt giao tỏa sáng rực rỡ quét xung quanh, há miệng cất lên một tiếng long ngâm.

Một cỗ sóng âm to lớn quét ra bốn phương tám hướng, những nơi sóng âm đi qua hư không chấn động dữ dội, bằng mắt thường cũng có thể thấy được từng gợn sóng đang khuếch tán ra. Một ít sinh vật tử linh cấp thấp ở gần đó gặp phải cỗ sóng âm này liền bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, Vũ Dạ dù đứng cách xa nhưng vẫn bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay đi.

Thạch Mục thấy mọi chuyện không ổn nên đã sớm mở ra một tần chân khí và một tầng Khí linh bích để hộ thân, nhưng dưới tác động của sóng âm vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngực khó chịu vô cùng.

"Sao thứ này vẫn còn sống?"

Thạch Mục tiếp tục lui lại hơn mười trượng rồi mới ổn định lại được thân hình, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt. Kim quang trên đầu con giao từ từ ảm đạm đi, tiếng gầm gừ cũng tắt hẳn, tiếp theo một đạo hư ảnh màu vàng từ đầu giao bay ra, thoạt nhìn có vẻ như là thần hồn của cái đầu giao này.

Giao Hồn màu vàng nhìn chung quanh một lượt, nhanh chóng phát hiện ra đám sinh vật tử linh, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, phát ra một cỗ hấp lực.

Sưu sưu sưu!

Hồn hỏa trong cơ thể đám sinh vật tử linh ở gần đó đều ly thể bay ra, bày thẳng vào miệng Giao Hồn. Kim quang của Giao Hồn lập tức sáng ngời, thân thể trở nên ngưng thực hơn một chút.

Thạch Mục thấy vậy, sắc mặt trầm xuống.

Ầm đùng đùng!

Vào lúc này, khí tức Tử Linh ở chung quanh cuộn trào, hội tụ về phía đầu giao. Vô số sương mù màu đen bay tới, bao bọc lấy đầu giao, sau mấy hơi thở đầu giao màu vàng đã có thêm một cái thân thể được tạo thành từ sương mù màu đen dài đến hai ba mươi trượng.

Tuy sương mù ngưng tụ thành thân hình không chân thực, nhưng cũng tản ra trận trận uy áp, so với Liễu Ngạn lúc trước không kém hơn bao nhiêu.

Đầu giao nhìn phần thân thể được ngưng tụ từ sương mù, phát ra một tiếng gầm nhẹ bất mãn. Đầu giao hơi chuyển, nhìn chằm chằm vào Thạch Mục.

Lòng Thạch Mục nổi lên một trận hàn khí, ý nghĩ trong lòng xoay chuyển, tính toán xem có nên chạy ngay lập tức không. Dù sao đầu giao màu vàng cùng truyền thừa Khỉ Trắng không có quan hệ, vậy hắn cũng không cần đụng tới đối phương làm gì, nhưng tiếc một điều là mọi thứ trên cái đầu giao này đều là linh tài.

Rống!

Đầu giao phát ra một tiếng gầm giận dữ, thân thể to lớn cuộn một cái rồi bay nhanh tới chỗ Thạch Mục.

Thạch Mục đã sớm có chuẩn bị, thân hình nhoáng một cái đã xuất hiện cách chỗ cũ hơn mười trượng, tránh được đòn tấn công của đối phương.

Đầu giao vồ hụt một cái thì dừng thân hình lại, cái đuôi to lớn quét ngang một cái đánh thẳng vào người Thạch Mục.

Một tiếng vang thật lớn phát ra, thân thể Thạch Mục như thiên thạch bị đánh xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to. Thân thể Thạch Mục như sắt thép, một kích này không đủ làm hắn bị thương, tâm niệm khẽ động, cơ thể bay thẳng lên trời.

Sau một khắc, xích quang trên người hắn đại phóng, đỉnh đầu ngưng tụ thành Xích Viên Pháp Tướng, hai tay pháp tướng chặn lại, hào quang lóe lên, liền xuất hiện hư ảnh một thanh kiếm hỏa diễm, một cỗ khí tức khổng lồ quét ra xung quanh.

Cùng lúc đó, ngực Thạch Mục lóe lên hắc quang, trên thân cũng hiện ra từng miếng vảy đen, cả người xuất hiện một tầng lân giáp đen.

Nếu như cái đầu giao này đã muốn sinh sự thì đành phải đánh một trận!

Cái đầu giao này có lẽ vừa thức tỉnh, tuy thanh thế to lớn, nhưng thực lực lại không được bao nhiêu, nếu không mình vừa bị đánh trúng mấy lần, không chỉ là đánh ngã xuống đất đơn giản như vậy.

Thạch Mục rút Vẫn Thiết Hắc Đao, "Ông!" một tiếng, trên Hắc Đao tỏa ra quang màu đen, ngưng tụ thành đao mang màu đen cao vài trượng. Thạch Mục phẫn nộ quát một tiếng, thân hình hóa thành một bóng đen bay về phía cái đầu giao, Vẫn Thiết Hắc Đao vung lên, đồng thời Xích Viên Pháp Tướng cũng bổ hỏa kiếm xuống.

Xoẹt một tiếng!

Một đường đao mang màu đen cùng một đường kiếm quang màu đỏ đồng thời chém tới đầu giao màu vàng. Mắt Giao Long đại phóng kim quang, nó há miệng ra, một đạo long tức (hơi thở rồng) màu vàng thô to bắn thẳng ra, cùng đao mang kiếm ảnh đụng vào nhau.

"Ầm đùng đùng"

Hư ảnh hỏa kiếm của Xích Viên Pháp Tướng bị đánh tan, bất quá đao mang màu đen lại vững vàng như núi, thế như chẻ tre chém về phía đầu giao.

Đầu giao dường như cảm nhận được uy lực của Vẫn Thiết Hắc Đao liền uốn lượn một chút, đưa cái sừng của mình lên đón đỡ.

Cái sừng của đầu giao sáng lên, một đạo ánh sáng màu vàng bằng ngón cái bắn ra.

Những nơi ánh sáng màu vàng đi qua, hư không run rẩy đến đấy.

Ánh sáng màu vàng cùng Vẫn Thiết Hắc Đao đụng vào nhau, một tiếng nổ mạnh vang lên, đầu giao màu vàng chấn động, bay lùi ra sau hơn mười trượng.

Thế nhưng Vẫn Thiết Hắc Đao cũng run rẩy kịch liệt, đao mang màu đen tựa như mặt kính vỡ vụn ra. Một cỗ đại lực bén nhọn từ thân đao truyền đến, làm Thạch Mục phải lùi lại mấy bước. Sắc mặt Thạch Mục biến hóa, vận chuyển công pháp, ổn định lại thân thể.

Hắn hừ lạnh một tiếng, chân khí trong cơ thể tiếp tục rót vào Hắc Đao, Vẫn Thiết Hắc Đao lại lóe lên đao mang. Đồng thời sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh lửa. Thạch Mục hóa thành một đạo xích ảnh đánh về phía đầu giao.

Đầu giao dùng năng lượng Tử Linh biến thành thân thể, thực lực giảm bớt nhiều, hơn nữa tốc độ cũng khá chậm chạp. Thạch Mục bay đến trên đầu giao rồi chém liên tục xuống nó. Tuy đao mang không chém vỡ được đầu giao nhưng thân thể dùng năng lượng tử linh tạo thành kia thì đã bị đánh thành tổ ong.

Đỉnh đầu nó lại lóe lên kim quang, Giao Hồn lần nữa hiện ra, phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Năng lượng Tử Linh gần đó lại được hút tới, lần nữa cuồn cuộn hội tụ, dung nhập vào cơ thể giao long. Thân hình Giao Long khôi phục lại với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được.

"Hừ! Đợi ngươi nãy giờ!"

Thạch Mục cười lạnh một tiếng, cả người hóa thành một đạo hồng ảnh, thừa dịp năng lượng Tử Linh đang hội tụ, bay nhào tới đỉnh đầu giao.

Giao Hồn cả kinh, thân thể co rụt lại, muốn lùi về trong đầu giao. Đầu giao đột nhiên ngẩng đầu há lớn miệng, một đạo long tức màu vàng bắn về phía Thạch Mục.

"Nếu như lúc này chân thân của ngươi ở đây ta có lẽ sẽ nhượng bộ lui binh, nhưng giờ chỉ là một cái đầu lâu, còn mơ tưởng gây ra sóng gió, thành thành thật thật nằm lại trong hộp cho ta!"

Thạch Mục phẫn nộ quát một tiếng, tay trái xích quang đại phóng, một quyền oanh kích về hướng long tức, một đạo hỏa trụ màu đỏ thô to phun mạnh ra, bắn thẳng vào long tức màu vàng.

Long tức màu vàng lập tức tán loạn.

Tay trái Thạch Mục thế công không giảm, hung hăng đánh xuống đầu giao, cùng cùng đó, hắc quang lóe lên sau lưng hắn, hiện ra hư ảnh con rắn năm đầu, đúng là đồ đằng của Thạch Mục biến thành.

Hư ảnh con rắn năm đầu nhào tới như tia chớp, cắn ngay lấy đầu giao hồn đang muốn chạy trốn.

Một tiếng vang thật lớn!

Đầu giao màu vàng bị tay trái Thạch Mục đánh bay, nện thẳng xuống đất, làm nó chui thật sâu vào lòng đất, làm mặt đất xuất hiện một cái hố vừa sâu vừa to.

Mặt đất chung quanh lắc lư, giống như địa chấn, lấy cái hố to làm trung tâm, từng vết nứt cứ khuếch tán ra chung quanh, bụi mù cuộn lên.

Giao Hồn bị hư ảnh rắn năm đầu của Thạch Mục thả ra cắn xé, đang giằng co vô cùng kịch liệt.

Giao Hồn tản ra chấn động cường đại, hơn xa bất luận một đầu hư ảnh hung mãng nào, nhưng lúc này đang lấy năm địch một nên rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui