Huyền Giới Chi Môn

Dịch giả: nila32

“Ha ha, Tử Lăng cô nương đã quá xem trọng Thạch mỗ. Ta chỉ cầu không bị người khác lôi ra khỏi năm mươi thứ hạng đầu là tốt rồi.” Thạch Mục nói ra.

Tử Lăng nghe vậy, mỉm cười, không nói thêm gì.

Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên truyền đến âm thanh ù ù. Hơn mười đạo hào quang từ xa bay đến, đáp xuống bệ đánh màu xanh.

Hào quang thu lại, hiện ra thân ảnh ba gã hộ pháp lúc trước. Chỉ là lúc này bên cạnh bọn họ còn có hai người khác.

Tiếp đó, thanh niên mày đỏ lần nữa đi tới trước đài, đưa mắt đánh giá chung quanh, cao giọng tuyên bố:

“Đã đến giờ thi đấu vòng ba, thượng vị đệ tử lập tức thượng đài!”

Y vừa dứt lời, phía trái lôi đài chợt lóe thanh quang ngăn thành một khu vực rộng rãi.

“Nhờ cô nương chăm sóc Thải Nhi.” Thạch Mục nghe vậy bèn nói vớ Mã Lung.

“Thạch đại ca yên tâm luận võ, những việc khác cứ giao cho ta.” Mã Lung gật đầu, nhỏ giọng nói ra.

Thải Nhi lần này không chần chờ, liền rời khỏi vai Thạch Mục, đậu lên người Mã Lung.

Thạch Mục cùng Tử Lăng liếc nhau sau đó tung người bay đến khu vực bên trái sàn đấu.

Bên cạnh bọn họ lúc này cũng có thật nhiều thân ảnh đồng loạt hạ xuống, dựa theo thứ tự từ trái sang phải.

Thạch Mục đứng ở vị trí ba mươi bảy. Bên trái của hắn là một nam tử Yêu tộc hình thể cường tráng. Bên phải là một cô gái tóc đỏ, da đỏ, dáng người xinh đẹp nóng bỏng.

“Ta sẽ không nhắc lại quy tắc tỷ thí. Cơ hội chỉ một lần, các ngươi hãy tự quyết đinh! Chỉ muốn nhắc nhở một chút, mỗi người chỉ phải tiếp nhận không quá ba lượt khiêu chiến, các ngươi rõ chưa?” Thanh niên mày đỏ cao giọng hỏi.

“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp lại.

“Tốt, vậy ta tuyên bố khiêu chiến chính thức bắt đầu.” Thanh niên mày đỏ tuyên bố.

Y vừa dứt lời, hàng ngũ thượng vị đệ tử phía bên phải chợt xuất hiện một hồi hỗn loạn.

Khác với tình cảnh trầm lắng của vòng thi đấu thứ hai, lúc này có mấy người đồng loạt bước ra.

“Đệ tử Trần Trạch Mộc, bài danh sáu mươi chín, muốn lãnh giáo Thạch sư đệ ở vị trí thứ ba mươi bảy một chút.” Chỉ thấy một thanh niên cao gầy, da thịt khắc đầy mộc văn nhanh chóng bước ra, chắp tay nói với thanh niên mày đỏ.

Gã vừa dứt lời, những người bước ra còn lại thở dài ảo não, đồng loạt lui về.

“Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi!”

Lôi đài vừa phát ra khiêu chiến, tại chiếu bạc cách đó không xa, Đoan Mộc Quang lập tức mở cược hơn nữa nhanh chóng thu hút đầy người.

Thạch Mục chăm chú quan sát Trần Trạch Mộc cùng đám đệ tử cũ bước ra. Ánh mắt ngưng lại, cao thấp đánh giá đối thủ một phen sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên.

Mã Lung dời mắt khỏi lôi đài, tìm đến chiếu bạc.

“Nắm chắt thời gian đặt cược. Trần Trạch Mộc quyết đấu Thạch Mục. Trần Trạch Mộc đặt ba ăn một, Thạch Mục đặt một ăn bốn! Đặt xong rời tay, đặt xong rời tay!” Đoan Mộc Quang la lớn.

“Ta cược Trần Thạch Mộc thắng…”

“Ta cá Trần Thạch Mộc ăn gọn…”

“Ta cũng đặt cho Trần Thạch Mộc…”

Hầu hết con bạc đều tin vào chiến thắng dành cho Trần Thạch Mộc. Bọn họ tận mắt chứng kiến trận đấu vào ba ngày trước. Liêu Dũng rõ ràng quá mức khinh địch nên mới sơ sẩy trong tay Thạch Mục. Hơn nữa họ Thạch cũng đã giở hết thủ đoạn đồng thời trả giá không nhỏ. Chỉ sợ ba ngày vừa qua, vết thương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thực lực tất nhiên giảm mạnh.

Đương nhiên, cũng có ít kẻ muốn thử thời vận, đặt vài viên cực phẩm Linh Thạch, hầu như không mấy người tin rằng hắn có thể thắng.

“Ta cược Thạch Mục chiến thắng!” Đúng lúc này, giọng nói của Mã Lung đột ngột vang lên.

Nói xong, nàng lập tức đặt một bao lớn cực phẩm Linh Thạch lên chiếu bạc.

Thanh âm của nàng không lớn, thậm chí có chút dè dặt nhưng lại khiến không ít con bạc xung quanh.

Một đệ tử trung niên mặt mày lấm lét nhìn thấy Mã Lung gà mờ, cho là nàng không biết đánh bạc bèn lên tiếng nhắc nhở:

“Vị cô nương này, đừng nhìn tỷ lệ đặt cược của Thạch Mục mà vội vàng quyết định. Mặc dù trước đó vài ngày hắn đã may mắn đánh thắng Liêu Dũng nhưng dù sao đệ tử mới nhập cũng không so được với đám người đã tu luyện nhiều năm trong thánh địa. Phần thắng của hắn thật không bao nhiêu.”

Sau khi nghe xong, Mã Lung nhíu mày suy tư một hồi, vươn tay ném về phía chiếu bạc thêm một túi nhỏ cực phẩm Linh Thạch.

“Những thứ này cũng đặt cho Thạch Mục.” Mã Lung nói ra, giọng nói lớn thêm vài phần giống như lấy hết dũng khí đánh cược một lần.

Bao lớn lúc nãy là ba trăm sau mươi cực phẩm Linh Thạch của Thạch Mục. Còn cái túi nhỏ vừa rồi là toàn bộ Linh Thạch mà Mã Lung tích góp.

“Được rồi, đặt xong rời tay. Đối chiến đã bắt đầu, chấm dứt đặt cược.” Đoan Mộc Quang cười tủm tỉm liếc nhìn Mã Lung sau dời mắt hét lên.

Đệ tử trung niên ái ngại nhìn Mã Lung nào ngờ nàng không để ý đến gã mà chỉ đưa mắt nhìn về phía lôi đài.

“Thạch Mục, Lam Hải tinh, Nhân tộc.” Thạch Mục báo danh.

“Trần Trạch Mộc, Mộc Tê tinh, Thanh Mộc Yêu tộc.” Trần Trạch Mộc đáp lời.

Thạch Mục vươn tay về trước, bày ra tư thế xin mời.

Trần Trạch Mộc thấy vậy, vẻ mặt ngưng trọng, không dám khinh thường chút nào. Chỉ thấy hai tay hợp lại trước người. Thân thể bạo phóng thanh quang. Một pháp tướng đại thu cao hơn mười trượng đột ngột từ dưới đất mọc lên, xuất hiện sau lưng.

Tiếng xé gió mãnh liệt.

Thạch Mục thấy vậy, mũi chân điểm nhẹ, cả người lập tức tránh sang một bên.

Phập phập phập!

Thạch Mục đáp xuống, trong tay đã nắm chặt đoản côn bằng thép từ lúc nào.

Trần Trạch Mộc thấy thế, hai tay đồng thời giơ lên tiếp đó vung mạnh về phía trước.

Pháp tướng đại thụ rực sáng lam quang. Mấy trăm sợi dây leo tựa như mái tóc dựng đứng tiếp đó bộc phát về phía Thạch Mục.

Bộ pháp dưới chân họ Thạch không ngừng biến hóa, liên tiếp tránh né công kích của đối phương thế nhưng dây leo tựa như giòi bọ trong xương, không ngừng truy đuổi.

Phanh phanh phanh!

Âm thanh bén nhọn vang lên liên tiếp. Dây leo đuổi sát phía sau Thạch Mục dần tạo thành một cái lồng khiến cho phạm vi hoạt động của hắn càng ngày càng nhỏ. Đến cuối cùng, giống như bị vây trong khu vực rộng chừng ba trượng.

“Thạch sư đệ, đừng phí sức nữa, ngươi không thoát được Thanh Mộc Đằng lao đâu!” Trần Trạch Mộc ánh mắt lóe lên, lời nói có chút tự tin.

“Thật có lỗi, tại hạ cái khác không có nhưng lại sở hữu vài phần Man lực.” Thạch Mục đáp lại.

Nói xong, trường côn trên tay vung mạnh về phía dây leo màu xanh.

Xoạt!

Trường côn bật lại, Thạch Mục cảm thấy cánh tay tê rần thế nhưng đám dây leo kia chỉ rách đôi chút chứ không bị chặt đứt.

“Nếu đã chấp mê bất ngộ như vậy thì hãy tiếp chiêu!” Trần Trạch Mộc hét lớn một tiếng.

Chỉ thấy lục quang trên người gã càng thêm rực rỡ, mộc vân trên da cũng trở nên rõ ràng hơn. Pháp tướng đại thụ mọc ra mấy chục dây leo, quấn lại một chỗ tạo thành một thanh trường thương với khí thế khiến người ta phải sợ hãi.

Một tay họ Trần nắm chặt trước ngực. Trường thương khổng lồ uốn lựng trong giây lát đã treo trên đỉnh đầu Thạch Mục.

Họ Thạch thấy thế nhưng vẫn điềm nhiên không sợ mà chỉ huy động côn thép trước người, một trái một phải xoay vòng.

“Thạch sư đệ, một kích này của ta ẩn chứa lực lượng khai sơn phá thạch. Ngươi nhất định không chịu nhận thua sao?” Trần Trạch Mộc cho rằng bản thân nắm chắc thắng lợi trong tay bèn tỏ ra rộng lượng, cất tiếng hỏi dò.

Thạch Mục im lặng không đáp mà chỉ chuyên chú huy động trường côn trong tay.

Hô… Hô…

Không khí đột nhiên truyền đến từng hồi vun vút tựa như mãnh thú gầm ghè, áp lực mà khàn khàn.

Khi tốc độ xoay côn của Thạch Mục nhanh hơn, bên cạnh hắn liền xuất hiện vô số dòng khí trắng mà mắt thường có thể thấy được, thoạt nhìn giống như một con mãnh thú đang phục sát xuống đất.

Lúc này, Trần Trạch Mộc cũng nhận thấy Thạch Mục có điểm kỳ lạ bèn vung mạnh nắm đấm xuống mặt đất. Nương theo động tác của gã, trường thương bằng dây leo cũng xoay tròn kịch liệt, nện xuống vị trí của Thạch Mục.

Nhưng vào lúc này, hai mắt họ Thạch lóe hiện tinh quang. Hắn không thèm để ý đến trường thương trên cao, hai tay nắm côn vung mạnh về phía đối thủ.

“Hổ Hủy Xuất Hiệp!”

Một tiếng ầm vang thật lớn.

Như Ý Tấn Thiết Côn trên tay Thạch Mục nện xuống mặt đất, vô số bụi mù cùng đá vụn phốc lên.

Chỉ thấy khí lưu bạch sắc bị Thạch Mục kìm nén tựa như thoát khỏi trói buộc, biến thành Mãnh Hổ cùng Tề Ngưu lao thẳng về phía Trần Trạch Mộc.

Bởi vì tốc độ của công kích quá nhanh, lại có tù lao dây leo che mắt, người dưới lôi đài chỉ thấy một luồng khí trắng toát lóe lên, đánh tới Trần Trạch Mộc.

Họ Trần kinh hãi, chỉ kịp thúc giục pháp tướng đại thụ che chắn trước người.

Ầm!

Chỉ thấy đại thụ màu xanh ầm ầm tán loạn, thân hình cao gầy của Trần Trạch Mộc tựa như diều đứt dây, văng ră ngoài, rơi lên bệ đá.

Cùng lúc đó, trường thương với khí thế như cầu vồng. theo chủ nhân ngã xuống, cũng ầm ầm tán loạn khi cách Thạch Mục chưa đến ba thước.

Giữa không trung, thanh niên mày đỏ với tư cách trọng tại khẽ động thân hình, tiến tới bên cạnh Trần Trạch Mộc. Sau một phen dò xét, y phát hiện gã chỉ ngất, vết thương không quá nghiêm trọng.

Thạch Mục lập tức thu hồi trường côn màu đen, biến thành cây tăm nho nhỏ, nuốt vào trong miệng sau đó xoay người ho khan, nhìn như tiêu hao toàn bộ chân khí trong người. Sau khi thở dài một hơi, hắn mới chậm rãi trở về hàng ngũ thượng vị đệ tử.

Nếu để Thải Nhi nhìn thấy cảnh này nhất định cười nhạo Thạch Mục giả vờ thủ thắng một cách khó khăn.

Nhưng người ngoài nhìn vào đều nghĩ vừa rồi Thạch Mục sử dụng toàn lực đánh ra một chiêu Hổ Hủy Xuất Hiếp, khiến Trần Trạch Mộc chủ quan, miễn cưỡng đánh bại đối phương. Thậm chí chung quanh sàn đấu còn có không ít đệ tử xì mũi coi thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui