Huyền Giới Chi Môn

Dịch giả: nila32

Nghe Nhạc hộ pháp nói vậy, mọi người mới buông lỏng đôi chút, không ít khuôn mặt bắt đầu có chút kích động.

Thanh niên mặt vàng như nến lưng mang cự đao phong cách cổ xưa liếm môi có chút khô khốc.

“Tình hình chiến đấu tràn đầy nguy cơ, đã đến lúc cấp bách. Sáng sớm ngày mai, các ngươi lập tức xuất phát. Tất cả mọi người tập hợp ở đây. Nếu có người sợ hãi lẩn trốn, phế bỏ toàn bộ tu vi, trục xuất khỏi Thánh Địa!” Nhạc hộ pháp lạnh giọng nói ra, tạo nên cảm giác băng lãnh đến tận xương tủy.

“Vâng!” Nhiều người lanh lợi vội vàng đáp ứng.

Một vài kẻ mang ý định đào thoát lúc này cũng đã vứt bỏ suy nghĩ này sau đầu.

Thạch Mục chớp mắt. Hắn không có gì gấp gáp. Sự tình Linh Địa giao cho đám người Tề Phong quản lý là được. Trước khi tiến ra tiền tuyến, hắn phải chuẩn bị kỹ càng mới được.

Nghĩ vậy, họ Thạch cất bước rời đi. Hắn bước không nhanh. Một bóng người đã từ sau tiến tới, đúng là thanh niên mặt vàng ban nãy.

Gã đi hơi nhanh. Mọi người xung quanh đều tránh sang một bên.

Thạch Mục đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không để ý có người lại gần, cứ vậy đi tới.

Thanh niên mặt vàng nhìn lại họ Mục, bước chân không hề thay đổi, tiếp tục đi nhanh tới.

Rất nhanh, hai người đả đụng vào nhau. Chuôi đao trên lưng thanh niên mặt vàng va phải bả vai Thạch Mục.

“Phanh” một tiếng vang nhỏ, Thạch Mục khẽ nhoáng thân hình, thanh niên mặt vàng cũng loạng choạng hồi lâu.

Thạch Mục lạnh lùng nhìn thẳng về phía đối phương. Người này cũng đang nhìn lại, ánh mắt nghiêm nghị như đao.

Song mục gặp nhau giữa không trung, mơ hồ bắn ra một ít tia lửa.

“Tốt, không ngờ trong hàng ngũ đệ tử nghìn năm vẫn còn nhân vật có chút bản lĩnh, ta nhớ kỹ ngươi rồi.” Thanh niên mặt vàng gằn giọng nói ra từng chữ.

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn đối phương.

Thanh niên mặt vàng thấy vậy lập tức giận dữ. Vạt áo trên người không gió mà bay, một luồng sát khí đáng sợ theo đó thình lình bộc phát.

Đám đông xung quanh lập tức biến sắc, vội vàng tránh đi vài bước. Thế nhưng Thạch Mục vốn đang đứng mũi chịu sào lại như không hề phát giác được gì, không nhanh không chậm đi về phía xa.

Thanh niên mặt vàng chớp mắt. Sát khí trên người từ từ thu liễm.

“Được, được lắm!” Gã thấp giọng cười lạnh vài tiếng, sát cơ trong mắt lóe lên rồi biến mất.

Huyền Linh tháp không cho phép tranh đấu bên trong, gã đương sẽ không động thủ ở đây.

Hơn nữa, đối mặt sát khí băng lãnh như vậy thế nhưng khí tức của Thạch Mục không hề thay đổi. Tâm cảnh như vậy khiến gã không dám khinh thường.

Thanh niên mặt vàng là kẻ hiếu sát nhưng lại không phải hạng người lỗ mãng.

Trong đại điện, mọi người xôn xao bàn tán. Bọn họ đều biết thanh niên mặt vàng là nhân vật cực kỳ nổi danh trong hàng ngũ đệ tử nghìn năm thế nhưng không mấy người từng nghe đến cái tên Thạch Mục.

Hỏi thăm một hồi, thông tin của hắn nhanh chóng được tìm ra.

“Mấy năm trước, nghe nói có một đệ tử trăm năm vượt qua Huyễn Ma Đạo, trở thành đệ tử nghìn năm, không ngờ lại lạ tiểu tử này.” Thiếu niên họ Cổ thì thào nói ra.

“Hừ, Hùng Đồ là kẻ thù dai, có thù tất báo. Thạch Mục không biết sống chết, đắc tội với gã, xem ra cũng ngại mạng dài. Đã đến tiền tuyến, Hùng Đồ nhất định trăm phương ngàn kế trả thù.” Một người gần đó xen vào.

“Phải vậy không…” Thiếu niên họ Cổ chớp mắt, khóe miệng nhếch để lộ nụ cười ý vị thâm trường.

Bên kia, thanh niên sừng hươu cũng nhìn theo bóng lưng Thạch Mục đang rời đi, ánh mắt lập lòe bất định.



Thạch Mục không hề để tâm đến xung đột vừa mới phát sinh.

Thực lực của thanh niên vàng tuy rất mạnh mẽ nhưng sau khi tiến cấp Thiên Vị, thực lực của hắn bạo tăng, đã không còn quá sợ hãi tồn tại đồng cấp. Nghĩ đến đây, hắn xoay người đi tới Thánh Điển các, tìm đến một cái bệ đá.

Điển tịch ở đây đều nói về Hắc Ma nhất tốc. Trước kia hắn từng tình cờ đọc qua nhưng lại không quá để tâm. Ngày mai phải ra tiền tuyến nên giờ tranh thủ xem qua một chút.

Thạch Mục chọn lấy một cuốn, nhanh chóng lật xem.

Sau hai canh giờ, hắn mới ngẩng đầu lên.

Hắn đã đọc hơn phân nửa tư liệu ở đây, càng thêm hiểu rõ về Hắc Ma tộc.

Chủng tộc này có một chữ “Ma” trong tên của mình, tuyệt không chỉ có hư danh.

Bọn họ tu luyện ma công, tinh thông âm quỷ tà thuật, vô cùng lợi hại.

Tuy vậy, không phải không có phương pháp khắc chế chủng loại này. Điển tịch ở đây đã chỉ ra không ít đồ vật cũng như bí thuật có tác dụng khắc chế ma công.

Thạch Mục bỏ điển tịch trong tay xuống, xoay người bay đi.

Hắn nhanh chóng tìm tới Thông Lưu phương, thu mua không ít đồ vật. Ngoài một ít đan dược thì có lượng lớn phù lục chưa vẽ. Tuy rằng trên người hắn không thiếu những thứ này nhưng mà đi ra tiền tuyến, có thể mang theo càng nhiều càng tốt.

Sau một canh giờ, Thạch Mục về tới động phủ liền cho gọi đám người Tề Phong để thông báo về việc tiến ra tiền tuyết cũng như dặn dò sự tình Linh Địa.

Đám người Tề Phong giật mình, khom người lĩnh mệnh.

Thạch Mục cho họ giải tán sau đó tiến vào mật thất lấy ra giấy vẽ cùng pháp mực vừa mua ban nãy. Hắn không lập tức động thủ mà chỉ nhìn ra xa xăm, ánh mắt lập lòe.

“Cứ điểm thành Phù Không, không biết sẽ gặp chuyện gì…” Thạch Mục thì thào lẩm bẩm, có chút chờ mong đối với hành trình sắp tới.

Sau một lát, hắn lắc đầu, bắt đầu chế tác phù lục.



Một đêm trôi qua rất nhanh.

Ngày hôm sau, trước khi lên đường, Thạch Mục dặn dò Tề Phong phải âm thầm chú ý động thái của đám người Triệu Tiễn cùng Lăng Phong sau đó cáo biệt tất cả, một mình bay đến Huyền Linh Tháp.

Rất nhanh, hắn đã đến trước đại điện, lập tức có chút ngạc nhiên.

Giờ phút này, bên trong đại điện có mấy trăm người. Ngoại trừ đệ tử nghìn năm còn có năm sáu trăm người với tu vi Địa Giai.

Thạch Mục quan sát một chút, phát hiện ngoại trừ một ít đệ tử trăm năm của Thánh Địa, những người còn lại dường như đến từ tứ đại Tinh Cầu phụ thuộc Thánh Địa.

“Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn đi ra tiền tuyến?” Hắn thầm nghĩ trong lòng, đứng ở một góc.

“Thạch huynh!” Một giọng nói có chút vui vẻ truyền đến.

Thạch Mục nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một nam tử mũi ưng đang tiến nhanh tới, đúng là Thanh Trường Thiên.

“Thanh huynh.” Thạch Mục gật đầu.

Thanh Trường Thiên quan sát Thạch Mục một lát sau đó tỏ vẻ hâm mộ: “Thạch huynh quả nhiên đã tiến cấp Thiên Vị, thật khiến tiểu đệ hâm mộ không thôi.”

“Tu vi của huynh cũng tăng tiến không ít. Đúng rồi, Thanh huynh đến đây chẳng lẽ là bị tông môn triệu tập?” Thạch Mục xoay chuyển chủ đề.

“Hắc hắc, không hẳn như vậy. Thánh Địa không hề cưỡng cầu đệ tử trăm năm nhưng vẫn hứa hẹn ban thưởng hậu hĩnh, hơn nữa còn được miễn trừ nhiệm vụ tông môn cũng như giữ nguyên thứ tự thi đấu lúc trước. Mấu chốt là ta cũng muốn mượn cơ hội này ma luyện một phen. Dù sao tĩnh tu một chỗ dù có năm năm mười năm cũng không thể chắc tiến cấp Thiên Vị.” Thanh Trường Thiên thao thao bất tuyệt.

Thạch Mục nghe vậy trong lòng có chút tán thành suy nghĩ của đối phương. Nếu không trải nguy hiểm chồng chất, thậm chí hiểm cảnh sinh tử, tu vi của hắn sẽ không tiến triển một cách thuận lợi như vậy.

Hai người xem như cố nhân, bắt đầu trò chuyện một phen.

Lần lượt có người tiến đến. Sau một khắc đồng hồ, nhân số bên trong đại điện đã đạt xấp xỉ ngàn người.

Ngay sau đó, Nhạc hộ pháp bước vào, đại điện lập tức an tĩnh trở lại.

Ánh mắt của lão quét qua khiến cho Thạch Mục âm thầm cả kinh.

Động tác của Nhạc hộ pháp nhìn như tùy ý nhưng tạo cho hắn cảm giác như điện giống như tùy tiện quét qua đệ tử nghìn năm bọn họ. Tuy rằng bản thân đứng trong góc khuất nhưng vẫn bị ánh mắt kia tìm thấy.

“Không tệ.” Nhạc hộ pháp khẽ gật đầu rồi nói.

Thạch Mục vô cùng kính nể thần thông của lão. Cái nhìn tựa như tùy ý nhưng lại tìm thấy trăm người từ trong đám đông nghìn người.

“Đi thôi, tất cả theo ta đến đây.” Nhạc hộ pháp nói xong liền rời khỏi đại điện, bay về phía xa xa.

Mọi người thấy vậy, lấy đệ tử nghìn năm cầm đầu, vội vàng đi theo.

Sau nửa canh giờ, đám đông lần lượt đến trước đại điện truyền tống của tông môn.

Nhạc hộ pháp không vào chủ điện truyền tống mà tiến đến Thiên Điện gần đó.

Đám người Thạch Mục cũng vội đi theo.

Mặt đất bến trong xuất hiện một pháp trận cực lớn với diện tích chừng hai trăm trượng. Vô số phù văn màu vàng bao phủ hầu như toàn bộ Thiên Điện.

Thạch Mục vô cùng kinh ngạc. Hắn từng thấy qua không ít pháp trận Truyền tống thế nhưng lớn như thế này là lần đầu tiên.

Pháp trận khổng lồ tỏa ra kim quang chói mắt, tạo nên cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời.

Chung quanh pháp trận là chín vị Thuật sĩ Thiên giai tản ra chấn động Pháp lực mạnh mẽ. Bọn họ không ngừng lẩm bẩm, phất tay đánh ra pháp quyết, duy trì hoạt động cho trận pháp.

Chín người này hẳn là Trận Pháp Sư.

Ngoại trừ bọn họ, còn có một lão già áo đen.

Người này tản ra khí tức khổng lồ, thình lình cũng là một tồn tại Thánh Giai.

“Nhạc hộ pháp, ngươi đã đến rồi.” Nhìn thấy nam tử áo lam, lão già bèn gật nhẹ đầu.

“Ân trưởng lão, chuẩn bị đến đâu rồi?” Nhạc hộ pháp vừa hỏi vừa nhìn pháp trận truyền tống màu vàng.

“Đã xong từ sớm.” Ân trưởng lão đáp lại.

Nhạc hộ pháp nghe vậy bèn gật nhẹ đầu sau đó quay lại nói với đám người Thạch Mục:

“Các ngươi chia ra đứng trong phạm vi pháp trận. Thứ này sẽ đưa tất cả đến phụ cận tiền tuyến.”

Đám người Thạch Mục nghe vậy lần lượt tiến vào pháp trận.

Vừa mới tiến vào phạm vi pháp trận, Thạch Mục cảm thấy không khí chung quanh trở nên đặc quánh, giống như biến thành chất lỏng vậy.

“Bởi vì khoảng cách truyền tống lần này quá xa. Trong quá trình truyền tốn sẽ phát sinh lực trùng kích không gian khá lớn, các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt.” Thấy mọi người đã vào, Nhạc hộ pháp lập tức dặn dò.

Gần ngàn người vội vàng đáp ứng.

Ân trưởng lão thấy vậy lập tức phất tay. Chín Trận Pháp Sư cũng vung vẩy hai tay, trên người nổi lên hào quang.

Kim quang do pháp trận tỏa ra lập tức bừng sáng. Phù văn trong trận trở nên rực rỡ, lưu chuyển như chất lỏng chảy xuôi vậy.

Sau mấy hơi thở, phù văn khắp nơi đều bộc phát kim quang.

Pháp trận truyền tống đã toàn lực vận chuyển, phát ra âm thanh ù ù truyền đi thật xa. Hư không chung quanh đại điện cũng nổi lên gợn sóng.

Đám người Thạch Mục đứng trong, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Hư không chung quanh truyền đến sức ép thật lớn. Người có công lực hơi ý bắt đầu run lên nhè nhẹ, toàn lực vận công chống đỡ.

Thân thể Thạch Mục vô cùng mạnh mẽ, ngược lại không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Pháp trận chuyển động càng lúc càng nhanh, chấn động của nó khiến cho đại điện run rẩy.

Lão già áo đen vung tay lên. Một đọa bạch quang bắn ra, chui vào bên trong pháp trận.

Ông ông!

Pháp trận bộc phát một đạo kim quang, bao phủ đám người Thạch Mục.

Kim quang lóe lên, mấy ngàn thân ảnh lập tức biến mất.

“Nếu ta nhớ không lầm, đây là nhóm đệ tử thứ tám được đưa ra tiền tuyến.” Ân trưởng lão thu tay về rồi nói.

Nhạc hộ pháp nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu chứ không nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui