Huyền Giới Chi Môn



Thạch Mục liền thả ra thần thức kiểm tra một chút, phát hiện những thứ trong bình ngọc đa số là chữa thương cùng với giải độc đan dược, cấp bậc không hề thấp, có thể cấp tốc giúp cho thương thế tốt hơn, nhưng giá trị tự nhiên không cách nào so được với hai kiện pháp bảo hắn vừa tế luyện.

Hắn đem những bình ngọc này thu vào trong nhẫn trữ vật của mình, lại mở hai cái hộp ngọc kia ra, phát hiện ra trong một hộp ngọc có đặt một hòn đá màu xanh, trên mặt hòn đá có vô số điểm sáng màu vàng óng, sáng lên lấp lánh, phóng tầm mắt nhìn kĩ, liền phảng phất giống như bầu trời Tinh Thần óng ánh.

"Lưu Quang Lang Kim Ngọc!"

Thạch Mục liền trở nên vui vẻ, hắn biết, hòn đá này chính là thiên tài địa bảo cực kì trân quý, là một loại vật liệu cần thiết trong quá trình chế tạo pháp bảo, vậy là sau này khi bản thân mình tế luyện bản mệnh pháp bảo, chắc là sẽ có chỗ dùng đến.

Hắn lại cầm lấy cái hộp ngọc cuối cùng, mở ra, huyết quang ở trong hộp ngọc hiện ra làm cho gương mặt của hắn ngẩn ngơ.

Chỉ thấy trong hộp ngọc là một viên ngọc thạch đỏ như máu to bằng bàn tay, trên mặt của viên ngọc lấp lóe huyết quang, bên trong phảng phất như có một loại chất lỏng nào đó đang lưu động.

"Cái này... Đây là... Tiên Thiên Huyết Ngọc!"

Trong miệng hắn lẩm bẩm, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, tiện đà bắt đầu cười ha hả.

Tiên Thiên Huyết Ngọc, có thể đoạt Tiên Thiên Tạo Hóa, hòa Hậu Thiên Nguyên Thần, hóa thành tinh huyết vào trong ngọc thạch, đây chính là Thiên giai đỉnh cao phụ trợ vật liệu dùng để cô đọng Thánh phôi, đồng thời cũng là một loại vật liệu cuối cùng dùng để luyện chế thân ngoại hóa thân, không nghĩ tới tìm mòn cả gót ngựa, vậy mà tử chiến một trận sống chết với tên Thánh Giai kia lại đạt được vật này, tên ma tộc này đúng là thần tài cũng như thần chết khi suýt nữa đã tiễn hắn về suối vàng rồi.

Thạch Mục cười vài tiếng, sau đó hít sâu một hơi, bình phục tâm tình.

Hắn hướng về xung quanh nhìn mấy lần, phát hiện nơi đây chỉ là một khu vực hẻo lánh trong Phù Thạch Tinh Hải, khá là an toàn, cùng với việc trở mặt của cứ điểm Phù Không Thành, còn không bằng ở đây thử nghiệm đem thân ngoại hóa thân tế luyện hoàn thành rồi sau đó mới trở lại.

Thạch Mục vừa nghĩ đến đây, lập tức phất tay đem những vật khác trên mặt đất cất đi, đang muốn lấy ra Anh Linh hạch, đột nhiên chân mày cau lại, lộ ra một tia cổ quái.

Hắn vung tay lên, trong tay hắc quang lóe lên, Anh Linh hạch tái hiện ra, bất quá giờ khắc này xung quanh nó đang bị bao bọc bởi một đoàn sương mù màu đen, sương mù màu đen trong như một cái gói hàng, nhìn kĩ thì chính là đoạn xương màu đen dài một tấc, đúng là đoạn xương mà hắn đoạt được từ cơ thể của Tiêu Diêu, tên Thánh Giai ma tộc.

Anh Linh hạch phát ra một luồng sức hút, khiến cho bên trong đoạn xương bay ra từng sợi hắc khí, bị hạt này nuốt vào.

Lúc này Thất Khiếu Hạt so với lúc trước, lớn hơn không ít, nhưng mà toàn thân lại bị nhuộm một tầng màu đen.

Thạch Mục chau mày, vội vã đưa tay tách hai vật ra.

Kết quả là khi Thạch Mục tách đoạn xương kia với Thất Khiếu Hạt một đoạn thời gian, đoạn xương liên tục chấn động mấy lần, còn Thất Khiếu Hạt thì phát ra một trận tiếng phật âm như tiếng đứa con nít khóc.

Thạch Mục sắc mặt vui vẻ, Thất Khiếu Hạt bây giờ linh tính so với trước đây đã được tăng nhiều, chỉ là không biết thôn phệ ma khí có mang đến bất lợi cho bản thân hắn hay không.

Hắn đem thần thức dò vào bên trong hạt, cẩn thận kiểm tra một lần, thấy hạt này không vì hấp thụ ma khí mà bị tổn thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thạch Mục phất tay phát ra một luồng lam quang, bao phủ lại hạt của Anh Linh Quả, lúc này Thất Khiếu Hạt mới đình chỉ khóc nỉ non.

Sau đó hắn đem cái đoạn xương trắng ném sang một bên, lại đem Mã Não Mộc, Dao Sơn Tiên Chi Thảo, Tử Kinh Đà La Quả cùng với Tiên Thiên Huyết Ngọc từng cái đặt trước mặt, nhắm hai mắt, trong đầu đem phương pháp luyện chế thân ngoại hóa thân cẩn thận xem lại một lần.

Xác nhận không có bất cứ vấn đề gì, hắn mới mở mắt ra, hít sâu một hơi, mở miệng phun ra một đóa hắc bạch đan hỏa, bao phủ Thất Khiếu Hạt lại.

Từ khi tiến cấp Thiên Vị, ngưng luyện ra Kim Đan, liền có thể thai nghén xuất ra đan hỏa, có thể dùng để luyện chế pháp bảo, đan dược các loại, chứ không cần phải mượn ngoại lực hỏa diễm nữa.

Bị đan hỏa bao trùm, Anh Linh hạch chẳng những không có lộ ra vẻ thống khổ, phía trên thất khiếu trái lại phát sinh ra một luồng sức hút, bắt đầu nuốt chửng đan hỏa.

Thạch Mục liền trờ nên vui vẻ, đây là hiện tượng tốt, có thể thuận lợi đem đan hỏa rót vào bên trong hạt hơn.

Hắn phun ra hắc bạch đan hỏa càng to lớn hơn mấy phân, hai tay đánh ra từng đạo pháp quyết.

Thời gian từng giờ trôi qua, Anh Linh hạch phảng phất như được thổi phồng, từ từ lớn lên.

Thạch Mục khẽ vẫy tay, Mã Não Mộc từ trên mặt đất bay tới, rơi vào bên trong đan hỏa, rất nhanh bị hòa tan, hóa thành một đoàn chất lỏng màu tím.

Thạch Mục hai mắt kim quang lóe lên, sắc mặt trở nên cực kì nghiêm nghị, duỗi ra một ngón tay, đoàn chất lỏng màu tím bên trong đan hỏa phân ra một phần nhỏ, cùng theo đó trong miệng hắn lẩm bẩm, phần nhỏ chất lỏng màu tím sau khi được phân ra dần dần thành hình, biến thành một đoạn xương nhỏ óng ánh long lanh.

Hắn liền thở nhẹ ra một hơi, lại dùng ngón tay bắt đầu phân đoàn chất lỏng màu tím bên trong đan hỏa ra thành từng phần nhỏ không đồng đều, rồi sau đó liền ngưng tụ từng cái thành từng đoạn xương nhỏ.

Thời gian thoi đưa ba tháng chớp mắt trôi qua.

Lơ lửng trên không trước mặt Thạch Mục, từng đoạn xương nhỏ màu tím lơ lửng ở đó, mặt ngoài của mỗi một đoạn xương đều có một màn sáng óng ánh long lanh.

Thạch Mục nhìn bộ xương trước mặt này, đánh giá trên dưới một phen, trên mặt chợt hiện lên vẻ hài lòng.

Tiếp theo, hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn tới gốc Dao Sơn Tiên Chi Thảo ở trên mặt đất.

Hắn đưa tay cầm lấy gốc tiên thảo vuốt ve một hồi, sau đó duỗi ngón tay truyền chân khí vào gốc tiên thảo.

"Rắc rắc" một tiếng vang giòn!

Dao Sơn Tiên Chi Thảo bỗng nhiên hướng bốn phương tám hướng phân liệt ra, hóa thành vô số sợi trúc màu bích lục.

Thạch Mục hai mắt kim quang lóe lên, ngón tay một trận mơ hồ, từng sợi trúc màu bích lục cẩn thận bay ra chậm rãi, hướng về phía bộ xương màu tím, giống như là gân mạch vậy, dồn dập bám vào từng vị trí trên bộ xương.

Không biết qua bao lâu, Thạch Mục mới dừng tay lại, không khỏi thở dài một cái.

Mặt ngoài của bộ xương màu tím, thình lình bị từng sợi bích lục nho nhỏ bao vây, phảng phất như trở thành kinh mạch của bộ xương đó.

Thạch Mục liếc mắt nhìn Anh Linh hạch, một tay giương lên, Anh Linh hạch bỗng nhiên bay đến bộ xương nhắm ngay vào vị trí trái tim.

"Phốc phốc" vài tiếng!

Những sợi kinh mạch màu bích lục nhao nhao dồn dập ùa về vị trí của Anh Linh hạch như sông nước tìm về cội nguồn, Anh Linh hạch truyền ra một tiếng hót vang, cũng bắt đầu rung động lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui