Huyền Giới Chi Môn

Thạch Mục thấy vậy, bay người lên, một cược đạp lên đầu con thằn lằn khổng lồ.

Ầm một tiếng!

Đầu con thằn lằn giáp băng rơi xuống đất, ngay sau đó hóa thành vô số điểm sáng tán đi.

Ở bầy huyễn thú phía sau, mấy luồng huyễn ảnh tím liên tiếp lóe lên, trên người hai con thằn lằn băng giáp lập tức xuất hiện mấy lỗ thủng to bằng nắm tay, ngã xuống dưới chân Yên La.

Hơn mười con thằn lằn giáp băng còn lại đồng thời mở miệng, phun ra một đoàn sương mù trắng nhạt về phía hai người Thạch Mục.

Chỉ thấy bên trong những sương mù kia gió tuyết điên cuồng rít vào, vô số tuyết rơi bị cuốn vào trong, động lại tạo thành một bức tường băng hình dạng bất quy tắc.

Thạch Mục thấy vậy, chân điểm nhẹ một cái, nhanh chóng né tránh những sương mù trắng kia, đồng thời tay đánh ra.

Phá Lôi kiếm lập tức quay về, tử sắc điện quang lóe lên, đâm vào trong đoàn sương mù kia.

Ngay sau đó, Thạch Mục khẽ cau mày.

Mũi kiếm vừa mới tiến vào sương mù trắng liền cảm thấy trì trệ trầm trọng, giống như trên thân kiếm đột nhiên bị đặt lên khối đá vạn cân.

Nhưng ngay sau đó, pháp quyết trên tay Thạch Mục thay đổi, một luồng sấm sét tím từ trong sương mù trắng bắn ra.

Tiếng nổ ầm ầm rền vang.

Mấy trăm con rắn điện tím trườn tứ tung trong sương mù trắng, tường băng ầm ầm vỡ vụn, vô số mảnh vỡ băng tinh từ trong sương mù trắng bắn ra.

Phá Lôi kiếm hơi chậm lại một chút, từ trong sương trắng bay ngược trở về.

Thạch Mục đưa tay đón lấy, trên thân kiếm bám vào một tầng băng tinh, bên trên không ngừng có khí lạnh trắng bốc lên.

Hắn cầm kiếm vung lên, một luồng tử sắc điện mang lướt qua thân kiếm, băng tinh bên trên lập tức tan rã.

Thạch Mục khẽ nhíu mày, giương tay ném Phá Lôi kiếm ra ngoài, hai tay không ngừng múa lên, đánh ra từng luồng pháp quyết.

Phá Lôi kiếm lóe lên, bay tới trên bầu trời đám thằn lằn giáp băng kia, tử mang chói mắt, nhuộm nửa bầu trời thành màu tím.

Chỉ thấy bên trong gió tuyết, mây đen tụ tập, gần trăm quang trụ điện tím to bằng cánh tay trẻ con từ bên trong đánh ra, ầm ầm lao xuống.

Ầm ầm ầm

Tiếng nổ kịch liên vang lên, vô số mảnh vỡ giáp băng bắn ra bốn phía, trên mặt đất xuất hiện mấy chục hố sâu chừng một trượng.

Tàn thi mười mấy con thằn lắn giáp băng nằm ngổn ngang trong những hố sâu này, chỉ chốc lát sau liền hóa thành vô số điểm sáng tán đi.

Thân hình Thạch Mục và Yên La không dừng lại, lấy ra Huyền Khung lệnh bài hút huyễn châu vào bên trong.

- Là lúc lên đường tới tầng mười ba rồi.

Yên La truyền âm nói.

- Vừa nãy khi chúng ta đi vòng thì ta đã đại khái thăm dò được phương hướng đường hầm không gian rồi, đi thôi.

Thạch Mục trả lời.

Vừa nói xong câu đó, lông mày Thạch Mục đột nhiên nhíu lại, có cảm giác gì đó, nhìn về phía sâu trong băng tuyết.

Cách đó mấy dặm dường như có một luồng hào quang trắng không ngừng lấp lóe trong gió tuyết, cũng không ngừng tiếp cận về phía này.

- Sao vậy?

Yên La thấy vậy, hỏi.

- Chờ một chút.

Thạch Mục trả lời, trong lòng mơ hồ cảm thấy luồng hào quang trắng kia khiến hắn có cảm giác quen thuộc.

Song khi hai mắt kim quang lưu chuyển, nhìn về phía đó thì trong lòng hắn không khỏi chấn động.

Bên trong luồng hào quang kia là một bóng dáng uyển chuyển, làn da như tuyết, tóc đen ngang eo, không phải Tây Môn Tuyết thì là người phương nào.

GIờ khắc này trên người đã xuất hiện vài vết thương, trên đạo bào tím cũng bị xé ra vài lỗ hổng, phía sau thân thể còn một đám bóng đen to lớn nhìn không rõ, hiển nhiên là đang truy đuổi theo nàng.

Hai mắt Yên La híp lại, ánh mắt quét nhìn, sau đó lại tiến về phía Thạch Mục.

Thạch Mục theo bản năng muốn tiến tới chỗ Tây Môn Tuyết, nhương trước khi di động lại theo bản năng liếc mắt nhìn Yên La.

Giờ khắc này trên mặt Yên La không hề có chút cảm xúc gì, môi khẽ mấp máy, dường như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

Nhưng vào lúc này phía trước vang lên tiếng quát của Tây Môn Tuyết, Bạch ngọc linh xích trong tay linh quang điên cuồng lấp lóe, lượng lợn hoa sen màu tuyết bay ra, cản mấy luồng băng nhận khổng lồ kia lại.

Theo khoảng cách tới gần, bóng đen đuổi theo phía sau Tây Môn Tuyết cũng dần hiện rõ trong mắt Thạch Mục và Yên La, đó là mấy chục con Tuyết Diên và hơn mười con thằn lằn giáp băng.

Không giống với hai người Thạch Mục gặp phải khi trước, những huyễn thú đuổi giết Tây Môn Tuyết không con nào không đạt tới cấp độ Thiên Vị, trong đó không thiếu Thiên Vị trung kỳ, con thằn lằn giáp băng cầm đầu còn là tồn tại Thiên Vị hậu kỳ, vô cùng mạnh mẽ.

Giờ khắc này Thạch Mục không do dự nữa, Phá Lôi kiếm trong tay tiếng sấm nổ vang, cả người hóa thành một ánh chớp tím, chạy như bay về phía Tây Môn Tuyết.

Yên La nhìn theo bóng lưng Thạch Mục, ngừng lại một chút, cuối cùng cũng đuổi theo.

Đối mặt với nhiều huyễn thú Thiên Vị vây công như vậy, Tây Môn Tuyết từ lâu đã là đỡ trái hở phải, bạch ngọc linh xích vung lên, đánh ra hào quang trắng sáng ngời, ngăn cản cực hàn chi khi một con thằn lằn giáp băng to lớn phụt ra.

Mà ở trên đỉnh đầu, một con huyễn thú Tuyết Diên đang nhanh chong lao tới, há miệng phun ra một luồng băng nhận to lớn, chém về phía nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui