Huyền Giới Chi Môn

Trong khoảnh khắc này, một thanh trường kiếm màu bạc hình dáng kỳ lạ từ bên cạnh đâm tới, lưỡi kiếm uốn lượn hình sóng, giống như một con rắn bạc chặn cốt đao màu vàng lại.

Ầm một tiếng vang thật lớn, thân thể khô lâu chấn động mạnh, bay ra ngoài.

Trường kiếm màu bạc lóe lên, biến ảo ra ba luồng kiếm khí màu bạc, xẹt qua người khô lâu màu vàng.

Thân thể cứng rắn của khô lâu dưới kiếm khí màu bạc này trở nên vô cùng yếu đuối, chẳng khác nào đậu phụ, dễ dàng bị chém thành mấy đoạn.

Một thanh niên mày kiếm mắt sao tay cầm kiếm bạc, tay áo bay bay, giống như thần tiên giữa loài người.

- Đa tạ Thẩm sư huynh.

Thanh niên được cứu thi lễ sâu sắc.

Thanh niên mày kiếm kia chính là đại đệ tử Khôn Địa Quan Thẩn Lương, danh vọng trong tám đại quan không dưới đám người Mạc Lận Hối hay Ôn Hoa.

- Tất cả mọi người không nên đơn độc hành động, kết thành trận pháp đối địch, vừa đánh vừa lui về phía sơn động kia.

Thẩm Lương nói xong, một tay chỉ vào một sơn động lớn hơn mười trượng ở cuối thung lũng.

Đám đệ tử Ly Trần tông nghe vậy, vội vàng kết thành lôi trận phòng ngự, chỉ thủ không công, chỉ có mấy cao thủ như Thẩm Lương liên tục ra tay đánh giêt huyễn thú khô lâu, đồng thời toàn bộ đội ngũ bắt đầu di chuyển về phía hang núi kia.

Thế nhưng dù như vậy, do Tử linh huyễn thú quá nhiều, chân khí mọi người dưới tình huống không đủ, dần dần không chống đỡ nổi, áp lực càng lúc càng lớn.

- Không tốt, các ngươi nhìn kìa!

Ánh mắt một tên đệ tử Khôn Địa quan nhìn về phía xa xa ngoài thung lung, run run hô.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, hoàn toàn biến sắc.

Phía xa xăm, mây đen hiện lên, vô số tử linh huyễn thú lại hiện ra, từ trên trời, dưới lòng đất áp sát về phía này.

Trên mặt mọi người càng thêm tuyệt vọng!

***

Trên một chỗ hoang dã, một tiểu đội hơn mười người do đệ tử Tốn Phong quan tạo thành bị năm con thi long thân thể khổng lồ bao vây.

Những con thi long này thân thể vô cùng to lớn, mỗi con đều lên tới bảy tám mươi trượng, mấu chốt chính là Thiên Vị đều có thể so với Thiên Vị trung hậu kỳ.

Đội ngũ đệ tử Tốn Phong quan này mới đột phá tầng mười ba cách đây không lâu, vừa tiến vào tầng mười bốn, còn chưa kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn đã bị những con thi long này bay tới, vây quanh.

Đám người Tốn Phong quan tuy rằng kết thành phòng ngự chiến trận, khổ sở phòng ngự, thế nhưng chỉ có thể chậm rãi giữ cho mình không bại, muốn thoát thân thì không thể nào làm được.

Vào thời khắc này, mặt đất đột nhiên run rẩy, phía xa xa lại có lượng lớn huyễn thú hủ thi chạy về phía này, đám người Tốn Phong quan sắc mặt đại biến.

Trong thời khắc này, toàn bộ không gian tầng mười bốn, gần như tất cả các đội ngũ đều bị lượng lớn tử linh huyễn thú cuốn lấy.

Thời gian trôi qua, không ngừng có người bị truyền tống ra khỏi Huyền Khung tháp, số lượng đệ tử ở tầng mười bốn ngày càng ít, chỉ trong nửa canh giờ, gần ba trăm người đã còn chưa tới hai trăm người.

Đồng thời số người còn không ngừng giảm xuống.

***

Trên đài cao bạch ngọc ngoài Huyền Khung tháp, tám vị quan chủ đang nhìn vào các mặt kính đầy trời, thu hết biến cố trong tầng mười bốn vào trong mắt.

Giờ khắc này ngoại trừ quan chủ tám quan, trưởng lão các quan cũng xuất hiện.

Quan chủ lẫn trưởng lão Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan vẻ mặt hờ hững, nhưng trên mặt quan chủ lẫn trưởng lão những quan còn lại đều thay đổi, nhìn về phía ba quan kia.

- Tịch quan chủ, đệ tử Chấn Lôi quan, Khảm Thủy quan và Càn Thiên quan cấu kết với nhau, dùng Hoán linh đại trận triệu hoán Tử linh huyễn thú bên trong, đối phó với đệ tử quan chúng ta, việc này có phần quá đáng đi!

Một tên trưởng lão Cấn Sơn quan nổi giận nói.

- Ân trưởng lão, lời này của ngươi có chút không đúng, đệ tử ba quan chúng ta liên thủ là thật, triệu hoán Tử linh huyễn thú bên trong cũng không sai chứ? Theo ta được biệt, những chuyện này không trái với quy tắc thí luyện Huyền Khung tháp.

Tịch Vấn Thiên mặt không thay đổi, thản nhiên nói.

- Không sai, hơn nữa Huyền Khung tháp là nơi thí luyện, trong đó không xảy ra việc đệ tử tử vong, Ân trưởng lão không cần nổi nóng như vậy.

Bên cạnh Tịch Vấn Thiên, một đại hán râu quai nón đầy mặt nói.

Người này họ Đồng, chính là một vị trưởng lão Càn Thiên quan, tu vi không kém đám quan chủ Tịch Vấn Thiên, Bành Nhạc bao nhiêu.

- Hừ, những thứ khác ta không nói, thế nhưng Đồng trưởng lão, quý quan Mạc Lận Hối sử dụng pháp bảo thúc dục Hoán linh đại trận trong Huyền Khung tháp hẳn là Oán Linh hào giác của quý quan đi? Pháp bảo này uy lực quá lớn, Thánh chủ đã xếp vào trong hàng ngũ cấm bảo, nếu không gặp tình hình sống còn, không đc dễ dàng vận dụng. Các ngươi còn ban tặng bảo vật này cho Mạc Lận Hối, việc này ngươi nói thế nào?

Một tên trưởng lão trung niên Đoái Trạch quan nói.

- Ngô trưởng lão hiểu lầm rồi, trong tay Mạc Lận Hối không phải Oán Linh hào giác gì cả, nó chỉ là một chiếc hàng nhái mà thôi. Oán Linh hào giác chân chính há phải là thứ một tên đệ tử Thiên Vị như Mạc Lận Hối có thể dùng?

Đồng trưởng lão và Tịch Vấn Thiên liếc mắt nhìn nhau, khẽ cười nói.

- Chuyện này....

Trưởng lão trung niên Đoái Trạch quan nghe vậy, trầm mặc lại.

- Hừ, hiện giờ huyễn thú tầng mười bốn bạo động, đệ tử ba quan các ngươi chưa chắc có thể bình yên tiến và tầng mười năm đi?

Trạch Đoái quan chủ Vân Mộng Trạch cười lạnh nói.

- Đã làm phiền Vân quan chủ quan tâm, trải qua trận chiến này, chưa chắc chúng đã cần lên thêm một tầng nữa.

Tịch Vấn Thiên thản nhiên nói.

- Ngươi...

Vân Mộng Trạch ngưng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui