Huyền Giới Chi Môn

Túc Thăng chân nhân cũng không thúc dục, lẳng lặng chờ đợi.

- Điều kiện ta có thể cung cấp có hai, một là trong khi thăm dò phế tích Côn Luân, chúng ta tạm thời đình chiến, sẽ không tấn công cứ điểm của quý phương. Còn thứ hai, ba đại Thánh địa các ngươi liên thủ, tuy rằng có thể xé rách cấm chế tiên giới xung quanh phế tích Côn Luân nhưng e rằng không thể kiên trì quá lâu đi, ta mang tới một món chí bảo trong tộc, có thể tăng thời gian duy trì lối vào.

Thích Vô Nhai lên tiếng.

- Thích đạo hữu nói tăng cường thời gian duy trì là có thể tăng cường bao lâu?

Túc Thăng chân nhân hỏi.

Thân Đồ Nam và Mục Thiên Tuyệt nghe vậy, tuy rằng sắc mặt không thay đổi thế nhưng trong mắt cũng lộ ra phần ngẫm nghĩ.

- Tình huống kém cỏi nhất cũng có thể tăng ba mươi ngày.

Thích Vô Nhai cười nhạt nói.

Ba người Túc Thăng chân nhân nghe vậy kinh hãi.

Ba Thánh địa bọn họ liên thủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì lối vào sáu mươi ngày, nếu như có Thích Vô Nhai hỗ trợ vậy có thể tăng thêm một nửa thời gian thăm dò.

Điều kiện đình chiến còn lại cũng khá mê người, trong thời gian thăm dò phế tích Côn Luân bọn họ đúng là không có tâm tư ứng phó bộ tộc Hắc Ma tiến công quấy rối, đặc biệt là một tên Ma tộc Thần cảnh muốn ra tay can thiệp, e rằng lần Côn Luân thánh khư này sẽ ra tăng thêm không ít biến số.

- Được, nếu ngươi quả thực có thể tăng cường, thời gian duy trì lối vào, để bộ tộc Hắc Ma các ngươi tiến vào cũng được. Có điều nhân số đi vào nhiều nhất chỉ có thể là trăm người.

Ba người truyền âm giao lưu một chút, Túc Thăng chân nhân mở miệng nói.

- Được! Một lời đã định, vậy khi nào ra tay?

Thích Vô Nhai vẻ mặt tươi cười, mở miệng nói.

- Giờ khắc này vẫn chưa phải thời gian tốt nhất để mở ra lối vào, cần đợi thêm nửa năm, lực lượng cấm chế Tiên giới xung quanh phế tích Côn Luân yếu bớt, khi đó chúng ta ra tay có thể làm ít mà hiệu quả nhiều.

Thân Đồ Nam nói.

- Đợi thêm nửa năm? Được, vậy nửa năm sau ta sẽ quay lại, cáo từ!

Thích Vô Nhai nhíu mày, từ tốn nói.

Thân hình hắn khẽ động, bay trở về phi chu mày đen, hai tên Thánh giai bộ tộc Hắc Ma phía sau cũng đuổi theo, trở về trong phi chu.

Ba đại Thánh chủ nhìn chiếc Phi chu bay ra ngoài tầm mắt, lúc này mới dặn dò đám đệ tử trở về chỗ ở tạm thời.

Thạch Mục bay trở về động phủ lâm thời, khoanh chân ngồi xuống.

Động phủ lâm thời của Yên La cách đó không xa, trở lại động phủ của mình, khoanh chân ngồi xuống.

Thời gian dần trôi qua, đệ tử ba đại Thánh địa vì bộ tộc Hắc Ma xuất hiện mà bắt đầu xuất hiện cảnh giác, có điều sau một thời gian không thấy động tác gì từ phía đối phương, đồng thời biết được từ phía bên Phù Thạch tinh hải, biết được hai bên quả thực đã ngừng chiến lúc này mới thanh tĩnh trở lại.

Trong lúc này, đệ tử ba đại Thánh địa bởi vì lợi ích bên trong phế tích Côn Luân, bắt đầu xây dựng từng đội ngũ nhỏ, thậm chí tổ chức một vài hội giao dịch nhỏ, trao đổi linh khí pháp bảo trong tay, thậm chí là cả đan dược phù chú.

Ba vị Thánh chủ Thần giai cùng những vị trưởng lão Thánh giai kia làm như không thấy những chuyện này, bỏ mặc không quản.

Thạch Mục phát hiện bên trong Ly Trần tông cũng tạo thành nhiều đoàn thể, ngoại trừ Ly Hỏa quan, những đại đệ tử mấy quan khác gần như tụ tập tất cả đệ tử trong quan vào một chỗ, tạo thành một tiểu đội. Ba người Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt và Vạn Hổ Tòng liên hợp với nhau, tạo thành một đội ngũ chừng mười người.

Ly Hỏa quan bởi vì Ôn Hoa bất ngờ không trúng tuyển, tuy rằng nhân số nhiều nhất thế nhưng không có một nhân vật mạnh mẽ làm trụ cột, bị chia năm xẻ bảy, hơn hai mươi người phân thành bốn năm tiểu đội.

Ánh mắt Thạch Mục lấp lòe, như vậy với hắn và Yên La càng tốt hơn.

Hắn nhìn bên ngoài, đệ tử Thanh Lan Thánh địa và Trục Vân kiếm phái cách nơi này không xa, ở chỗ này có thể nhìn rõ tình hình hai phái.

Bọn họ và Ly Trần tông cũng đều như nhau, thành lập thành các tiểu đội.

Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, giờ khắc này bên cạnh Triệu Tiễn có tám chín tên đệ tử Thanh Lan Thánh địa, dáng vẻ như thiên lôi, chỉ đâu đánh đó.

Ánh mắt của hắn lóe lên, nhìn về phía Tử Lăng.

Nàng gia nhập một đội ngũ cỡ nhỏ chừng bảy tám người, bên trong cũng có vài nhân vật Thiên Vị hậu kỳ, thực lực không thể khinh thường.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thạch Mục, Tử Lăng đột nhiên xoay đầu lại, đối mặt với Thạch Mục, khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt.

Trong lòng Thạch Mục sững sờ, lúc này không nhìn nàng.

Chẳng biết vì sao từ khi biết nha đầu Tử Lăng này, hắn luôn cảm thấy đối phương phần bí, bên ngoài du rằng vĩnh viễn là một bé gái, nhưng lại là một thể song hồn, chỉ như vậy đã có thể thấy lai lịch của nàng không đơn giản.

Bên Trục Vân kiếm phái, một trăm tên đệ tử phân thành năm sáu tiểu đội, nhân số nhiều nhất chính là tên thanh niên mày kiếm kia, có hai mấy người vây quanh.

Chỉ là hai thanh niên tóc vàng sinh đôi kia bên cạnh không có một cai, dường như hai người cũng không có ý định tổ đội với những người khác.

Các đội ngũ quan sát lẫn nhau, trò chuyện nho nhỏ, dường như đang cân nhắc phỏng đoán thực lực của từng người.

Dù sao bề ngoài hòa hợp êm thấm, nhưng chân chính khi tiến vào thánh khư, khi đối mặt với những chí bảo tiên giới kia, không ai khách khí với nhau.

Ngay khi Thạch Mục đánh giá bốn phía, một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Hắn quay đầu nhìn lại, thở dài trong lòng, người tới không phải ai xa lạ, chính là Tây Môn Tuyết.

- Lôi Tích sư huynh.

Tây Môn Tuyết mỉm cười yếu ớt, phát ra âm thanh dễ nghe.

Cách đó không xa, trong động phủ lâm thời, Yên La nghe thấy giọng nói này, sắc mặt trầm xuống, dường như tỏa ra một tầng sương lạnh, cả người tỏa ra hàn ý.

- Hả, là Tây Môn sư muội.

Thạch Mục gật đầu với nữ tử này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui