Huyền Giới Chi Môn

Vù một tiếng, toàn bộ phế tích Thúy Hoàn cung chấn động, truyền ra sóng linh lực kịch liệt.

Đám người Triệu Tiễn rùng mình, theo bản năng sững lại.

Bên ngoài viên đá kia đột nhiên sáng lên ấn ký hoa sen hai màu đen trắng, ánh sáng từ bên trong truyền ra khiến toàn bộ đình viện chấn động càng thêm kịch liệt, giống như động đất.

Dưới chân mọi người, trên mặt đất đột nhiên hiện ra phù ấn trận pháp, bùng nổ ra ánh sáng hai màu trắng đen.

Thời khắc này nếu từ trên cao thì có thể phát hiện cả Thúy Hoàn cung kỳ thực là hình tròn, khi ánh sáng trắng đen xuất hiện đột nhiên hóa thành hóa thành hai màu trắng đen, giống một thái cực bát quái đồ khổng lồ vậy.

Mà vị trí Thạch Mục và Yên La đứng chính là vị trí mắt của âm dương ngư trong Thái cực bát quái đồ.

Đúng lúc này, Thạch Mục đột nhiên nhìn thấy một tia sáng bảy màu từ phía Yên La đánh tới, lóe lên liền đánh vào ngực mình.

Ngay sau đó, bóng người hắn biến mất không thấy đâu.

Đồng thời biến mất còn có Triệu Tiễn cùng với bốn tên đệ tử Thanh Lan Thánh địa đứng ở bên phải.

Còn Phong Thành, Tấn Hải cùng ba người còn lại thì theo bóng người Yên La biến mất cũng biến mất không thấy đâu.

Ngay sau đó, ánh sáng trắng đen trong Thúy Hoàn cung thu lại, khôi phục nguyên trạng, giống như chưa phát sinh chuyện gì.

***

Sau một canh giờ.

Bên trong phế tích một cung điện trong Côn Luân phế tích, một thân ảnh màu tím toàn thân bị ánh sáng trắng bao phủ nhanh như lưu tinh chạy nhảy về phía trước, thân hình như một con chim yến, đó là một cô gái.

Nữ tử này không phải ai khác, chính là Yên La.

Ánh mắt nàng nhìn về phía trước, trong mắt hiện ra khát vọng nóng rực.

Đến nơi này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng ở nơi nào đó phía trước dường như có thứ gì đang triệu hoán nàng.

Cảm giác này kỳ thực từ khi nàng bước vào Côn Luân phế tích đã tồn tại, chỉ là bây giờ càng thêm mãnh liệt mà thôi.

Nhất định nàng phải nhanh chóng tới đó.

Thân hình Yên La liên tục di chuyển, dễ dàng tách các loại cấm chế trong bóng tối ra, còn khôi lỗi thủ hộ trên đường thì hoàn toàn không đụng tới nàng.

Ở phía sau nàng, năm tên đệ tử Thanh Lan Thánh địa Phong Thành, Tấn Hải bám sát không thôi.

Năm người bọn họ không nhẹ nhõm được như Yên La, có phần không chịu nổi, liên tục gặp phải các loại cấm chế hoặc khôi lỗi ngăn cản.

May mà năm người này cũng là hạng kiệt xuất trong số đệ tử ngàn năm Thanh Lan Thánh địa, ngoại trừ Phong Thành, Tấn Hải, thực lực ba người kia cũng không hề tầm thường, tuy rằng không ngừng gặp phải phiền phức nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực đều thuận lợi vượt qua.

Thậm chí về sau năm người này bám sát theo quỹ tích di chuyển của Yên La, tuy rằng không tránh được khôi lỗi chặn đường thế nhưng lại không bị cấm chế cản chở.

Hai bên một đuổi một chạy đã vượt qua một quãng thời gian không ngắn.

Tốc độ của Yên La càng lúc càng nhanh, thế nhưng năm người này bám dai vô cùng, rõ ràng nhiều lúc đã thoát khỏi tầm mắt mấy người thế nhưng một lúc sau họ lại xuất hiện, đúng là dai như đỉa.

Thân hình Yên La nhảy lên một cái, bay vào một cung điện đổ nát, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo.

Nàng nhìn bốn phía xung quanh, bên trái phía trước cách mấy dặm có một hoa viên rất lớn, diện tích lên tới mười mấy mẫu.

Hoa viên rất tàn tạ, vách tường bên ngoài đã sụp đổ gần hết, có điều hoa cỏ bên trong đa số vẫn hoàn hảo.

Những hoa cỏ cây cối này linh khí dồi dào, tỏa ra ánh sáng, hiển nhiên đều là linh mộc tiên thảo quý giá.

Con ngươi nàng lóe lên ánh bạc, thân thể khẽ động, bay về phía đó, trong nháy mắt đã biến mất trong vườn hoa.

Hơn mười hơi thở sau, năm luồng độn quang bay vụt đến, rơi vào một phế tích địa thế cao ở gần hoa viên.

Ánh mắt mấy người nhìn vào trong hoa viên, có điều không bay vào trong.

Dọc theo đường đi gặp phải tầng tầng lớp lớp cấm chế khiến họ chịu không ít khổ đau, hoa viên trước mắt khẳng định có cấm chế tồn tại, tạm thời họ không dám tùy tiện đi vào.

- Nữ tử kia còn ở bên trong chứ?

Phong Thành quay nhìn một thanh niên gầy lùn ở bên cạnh, hỏi.

- Không sai, nàng vẫn ở trong.

Thanh niên gầy lùn nâng một chiếc mâm tròn màu xanh lên, bên trên hiện ra một điểm trắng dừng lại ở trung tâm mâm tròn.

Phong Thành gật gật đầu, buông lỏng.

- Làm sao bây giờ? Đi vào tìm kiếm sao?

Tấn Hải hỏi.

- Đương nhiên! Triệu sư huynh sớm đã nói nữ tử này quen thuộc nơi này như vậy, tất sẽ biết vị trí Bảo Nguyệt cung. Nếu như để chạy, chúng ta bàn giao với Triệu sư huynh như nào?

Phong Thành lạnh giọng nói.

Tấn Hải thay đổi sắc mặt, dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng lắc đầu nói:

- Mệnh lệnh của Triệu Tiễn sư huynh đương nhiên ta không dám chống đối, chỉ là ta cảm thấy tên đệ tử Ly Trần tông này có chút quái lạ, chúng ta cần cẩn thận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui