Huyền Giới Chi Môn

- Xem ra ngươi rất quen thuộc đối với nơi này, trước kia đã tới tiền tuyến phục vụ qua nhỉ.

Tây Môn Tuyết nói.

- Ừ, ta ở chỗ này hơn mười năm

Thạch Mục trả lời mang theo vài phần cảm khái.

- Nếu nơi này quen thuộc đối với ngươi như vậy, liền làm theo như ngươi nói đi.

Tây Môn Tuyết nghe vậy, cũng không nói gì nhiều. Thạch Mục gật gật đầu, phất tay lấy ra Linh Vũ Phi Xa. Hai người phi thân lên phi xa, hướng xa xa bay đi.

Thạch Mục dựa theo phương hướng trong trí nhớ, hướng về cứ điểm Phù Không Thành bay đi. Tây Tuyết Môn nhìn bóng lưng Thạch Mục, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, nhưng nhanh chóng biến mất, hóa thành một mảnh yên tĩnh, ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.

Thời gian nhanh chóng qua đi, trong nháy mắt liền qua mấy ngày.

Linh Vũ Phi Xa của Thạch Mục mặc dù không cách nào phi hành dài ở trong tinh vực, nhưng may mắn phụ cận có không ít mãnh vỡ tinh cầu có thể dừng lại một chút để tránh một ít lực Hỗn Độn đánh vào.

- Còn bao lâu?

Tây Môn Tuyết hỏi.

- Nếu ta nhớ không nhầm thì nơi này cách cứ điểm Phù Không Thành không xa, nhiều nhất hơn nửa ngày lộ trình.

Thạch Mục ánh mắt nhìn bốn phía một chút rồi trả lời. Nhưng vừa dứt lời không bao lâu, khuôn mặt hắn liền biến sắc, trong mắt kim quang lưu chuyển, nhìn về phía trước.

Tây Môn Tuyết cũng mở mắt ra, đột nhiên đứng dậy. Một đạo lưu quang xuất hiện ở phía trước, hướng về hai người phóng tới vô cùng nhanh chóng.

- Thế nào, chẳng lẽ là người của Hắc Ma tộc? Phát hiện chúng ta sao?

Tây Môn Tuyết thị lực không nhạy bén bằng Thạch Mục, nhíu đôi mi thanh tú một chút hỏi.

- Không phải, Hắc Ma tộc chiến hạm độn quang đều là màu đen.

Thạch Mục lắc lắc đầu, ngừng Linh Vũ Phi Xa, lặng lẽ vận chuyển công pháp đề phòng.

Theo phương hướng đối phương tiến về phía trước mà đoán, hiển nhiên là hướng về phía mình, tốc độ lại nhanh hơn không phải phi xa mình có thể so sánh cùng, không bằng đợi sơ hở rồi tấn công, yên lặng theo dõi biến đổi.

Trong vòng mấy hơi thở, kim quang liền trở nên rõ ràng, một chiếc phi thuyền hình rồng lớn, trên đó là một ông lão áo tìm đang đứng. Thạch Mục thấy vậy, thầm nói một tiếng.

- Tệ hại

Người này không ai khác chính là Bành Nhạc. Phi thuyền hình rồng lóe lên dừng lại ở trước thân hai người, trên phi thuyền, Bành Nhạc đưa ánh mắt hờ hững nhìn về phía hai người, khuôn mặt hơi thay đổi, ánh mắt dừng lại trên người Tây Môn Tuyết thoáng chốc, rồi lại rơi vào trên người Thạch Mục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui