Huyền Giới Chi Môn

Thạch Mục chăm chú nhìn theo bóng lưng vừa mới rời đi, buồn bã mất mát.

Mấy ngày sau.

Toàn thân Thạch Mục khoát lên trường màu xanh, xuất hiện bên ngoài đại môn điểm truyền tống Thanh Lan.

- Điện truyền tống chỉ được dùng để vận chuyển các đệ tử tại các điểm đóng giữ, người không phận sự không được đi vào.

Một đệ tử Thanh Lan canh giữ trước cửa điện, ngăn cản Thạch Mục.

Thạch Mục cười cười, khí tức trên người không thu lại, đồng thời lật tay lấy ra Huyền Linh Bích của bản thân, đưa trước mặt người nọ lắc lư.

- A, thì ra là sư huynh đồng môn. Tha thứ ta có mắt như mù, mời vào.

Người nọ ảm nhận khí tức hùng mạnh trên người Thạch Mục, lập tức biến sắc mặt, lại nhìn thấy Huyền Linh Bích trên tay hắn, vội vàng nói.

Thạch Mục thu hồi Huyền Linh Bích, di chuyển thật nhanh vào trong điện.

Sau khi giao phí tổn sử dụng pháp trận truyền tống, Thạch Mục đứng vào bên trong trận pháp.

Đã xa cách nhiều năm, cuối cùng cũng có cơ hội một lần nữa trở lại Thánh Địa, Thạch Mục nhìn Bàn Long Trụ xung quanh từng cột từng cột sáng lên, tâm thần mang theo một chút xúc động.

- Không biết phủ đệ hiện tại thế nào, Thải nhi đã trở về hay chưa...

Thạch Mục thì thầm nói nhỏ.

- Tiểu tặc, đừng chạy!

Ngay lúc này, ngoài điện truyền ra tiếng gào thét, song song đó là khí tức vô cùng hùng mạnh cũng kéo đến.

Thạch Mục trông thấy một luồng điện long cực to màu tím từ ngoài cửa điện nhanh chóng bắn vào.

- Bành Sơn!

Vừa nhìn thấy rõ gương mặt, Thạch Mục không khỏi kêu lên.

Bóng người ngoài cửa sắc mặt dữ tợn, không ai khác chính là Bành Sơn, người hắn tìm thấy trong trí nhớ của Bành Nhạc.

Lúc này tiếng “ầm ầm” cực lớn vang lên.

Ngay khi Bàn Long Trụ cuối cùng sáng lên, tử sắc điện long mãnh liệt tấn công vào trong pháp trận truyền tống.

Tử điện nổ ầm ầm, bạch quang chớp nháy liên tục.

Thiên địa nguyên khí chung quanh vặn vẹo dữ dội, thân thể Thạch Mục vừa chuyển, đã bị lực lượng không gian xoắn lấy, cuốn vào.

Lúc này hắn chỉ thấy quanh thân như bị hàng vạn lưỡi dao chém qua, vô cùng đau đớn, trước mắt bỗng dưng tối xuống, liền mất đi tri giác.

...

Không biết đã trôi qua bao lâu, Thạch Mục dần dần tỉnh lại.

Hắn vừa chống đỡ thân mình ngồi dậy, cảm giác đau đớn đã tràn đến, suýt nữa đã ngã xuống.

Hắn miễn cưỡng ngồi thẳng người, đưa mắt nhìn chung quanh.

Trước mắt hắn là cây cỏ rậm rạp bốn phía, tràn đầy cây xanh, hiển nhiên đây là một vùng núi rừng rậm rạp mênh mông.

Thạch Mục nhắm mắt thi triển nội thị, phát hiện cơ thể hắn đã không ít nội thương, khí tức vận chuyển không được thông thuận, hiển nhiên là do trong lúc truyền tống bị lực không gian hỗn loạn tàn phá làm hắn bị thương nặng.

Hai chân hắn khoanh lại ngồi xuống, hai tay chắp lại, bấm ra vài đạo pháp quyết, yên lặng vận chuyển tứ chuyển huyền công.

Ở phía bụng phải, thanh quang mịt mờ tỏa sáng, một quang ảnh tiểu đỉnh lập tức hiện ra, làn da quang thân Thạch Mục lúc này cũng chuyển thành màu xanh, bên trên xuất hiện từng hoa văn mộc chất.

Tiểu đỉnh lơ lửng hiện ra, những cổ thụ phạm vi chung quanh mười trượng lắc lư liên tục theo tần suất giống nhau, từng sợi linh lực thuộc tính mộc từ đó bắt đầu lưu chuyển bay ra.

Không trung vô số tơ linh lực màu xanh bay múa di chuyển đến xung quanh Thạch Mục, cuốn thành từng trận lốc xoáy, tụ tập lại bên trong thanh sắc tiểu đỉnh.

Thanh quang vừa mới dung nhập vào, toàn thân Thạch Mục toát ra hào quang chói lọi, từng vết thương bị cắt phá bởi lực không gian dần dần khép lại.

Theo thời gian từng tia từng tia thanh quang không ngừng đi vào, nội thương của Thạch Mục đều đã khôi phục, những vết thương nhỏ bên ngoài cũng khỏi hoàn toàn.

Qua một lúc, Thạch Mục đứng lên, trong miệng phát ra tiếng quát khẽ đầy thoải mái, thay đổi một bộ quần áo mới, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, thần thái sáng láng.

Sau khi đã tu chỉnh xong cả người, Thạch Mục chẳng lưu lại thêm nữa, vung tay gọi Linh Vũ Phi Xa, ngay lập tức xông lên bầu trời.

Trên không trung, Thạch Mục quan sát chung quanh từ xa, phát hiện bên ngoài mấy trăm dặm phía chính bắc, có một thành quách chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, vì thế liền điều khiển phi xa bay theo hướng đó.

Phi hành chưa đến một khắc, Thạch Mục cảm thấy dưới chân phi xa hơi run rẩy, liền cúi đầu nhìn xuống, đã thấy linh văn trên chiếc phi xa chớp động hào quang, lộ ra vẻ bất ổn.

Chỉ lát sau, hào quang trên những linh văn tối sầm, thoàn toàn dập tắt.

Linh Vũ Phi Xa mất đi linh lực thúc giục, lập tức rơi xuống phía dưới.

Sau lưng Thạch Mục xuất hiện đôi hỏa dực đạp không thoáng chốc bay lên, sau đó lập tức lao xuống thu lấy Linh Vũ Phi Xa, thu vào giới chỉ.

- Trước khi đi qua Phù Không Tinh Hải đã tạo thành thương tổn rất lớn đối với phi xa, e rằng phải đại tu một lần mới được.

Thạch Mục âm thầm nói nhỏ.

Dứt lời, đôi cánh mạnh mẽ vũ động, bay đến thành quách kia.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ, Thạch Mục thu hỏa dực sau lưng lại, thân ảnh đáp xuống trước tòa thành hùng vĩ cao lớn.

- Thành Vạn Kiếm... Nơi này là Cự Kiếm Tinh? Sao lại truyền tống đến nơi đây...

Thạch Mục ngửa đầu nhìn tấm biển cực lớn phía trên tòa thành, nhịn không được bật cười.

Cự Kiếm Tinh là một trong năm tinh cầu lớn nhất phụ thuộc Trục Vân Kiếm Phái, cũng là khu vực tiếp giáp với Tây Trì Tinh, đang được Thanh Lan Thánh Địa không chế.

Không nghĩ đến trận pháp truyền tống khi bị nhiễu loạn đã làm cho Thạch Mục từ tình huống không thể trở lại Thanh Lan Thánh Địa thành bị truyền tống đến nơi càng thêm xa xôi.

Suy nghĩ một chốc, Thạch Mục cất bước đi vào nội thành, việc cấp bách lúc này là quay lại Thanh Lan Thánh Địa.

Xuyên qua cổng lớn xâm nhập vào trong nội thành, lực chú ý của Thạch Mục lập tức tập trung vào cảnh tượng náo nhiệt trong thành.

Đối diện cửa thành là hai con đường rộng lớn, hai bên là nhiều hiệu buôn, lầu các mọc lên san sát cao thấp khác nhau, phía trước treo đầy cờ quạt, bảng hiệu, bên trong truyền đến tiếng rao vô cùng náo nhiệt.

Trên đường, người đi bộ như sông, ngựa xe như nước, toát ra mười phần sôi nổi, tấp nập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui