Huyền Hệ Liệt

"Kỳ thực Nguyệt Vũ nói không sai." Huyền Huyễn nói.

Tiêu Xuân Thu nhỏ giọng nói thầm: "Cậu ấy nói gì cậu cũng thấy đúng."

Tiểu Thường âm hiểm cười kéo vai Tiêu Xuân Thu, "Lời này nghe sao cứ nghĩ anh đang ghen?"

Tiêu Xuân Thu liếc trắng, "Nói bậy."

Ông chú Hồ đồng tình đối Thượng Quan Hiên nói: "Thượng Quan, Tiêu tiểu tử di tình biệt luyến, bất quá, thiên nhai đáo xử thị phương thảo [1], nhất là đàn ông chất lượng tốt như cháu, người thích cháu từ cửa cảnh cục xếp hàng đến đầu phố đối diện, cho nên cháu không cần thương tâm."

Tiêu Xuân Thu bị tức, đang tính phát tác, Thượng Quan Hiên mỉm cười, hất ra bàn tay Tiểu Thường khoát trên vai Tiêu Xuân Thu, "Cháu chỉ thích cậu ấy."

Tiểu Thường sửng sốt một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, "Ác, tuyên ngôn tình yêu, Xuân Thu, sao anh không biểu thị?"

Ông chú Hồ đẩy Tiêu Xuân Thu mặt đỏ tai nhiệt vào lòng Thượng Quan Hiên, cũng ồn ào: "Không sai, chí ít hôn một cái!"

Dương Lăng không khỏi buồn cười, "Đồ lòng dạ hẹp hòi, cậu có phải mang thù lần trước bọn họ muốn cậu hôn tôi?"

Ông chú Hồ xấu hổ, biện bạch: "Tôi là người như vậy sao?"

"Ngại quá, cậu là người như vậy."

"Lười nói với cậu."

Tiêu Xuân Thu liếc Thượng Quan Hiên đầy mắt ý cười, kéo Huyền Huyễn sang bên, nhỏ giọng hỏi: "Thượng Quan Hiên có phải bị quỷ triền thân?"

Huyền Huyễn giật mình, nhịn cười hỏi: "Vì sao anh nghĩ vậy?"

"Cậu không cảm thấy cậu ấy có chút——" Tiêu Xuân Thu châm chước dùng từ, "Có chút không bình thường."

"Vì sao anh nghĩ anh ta không bình thường?"

Tiêu Xuân Thu sờ lỗ tai nóng lên của mình, quanh co nửa ngày mới ngượng ngùng nói: "Bình thường cậu ấy sẽ không như vậy."

"Sẽ không như vậy? Sẽ không như vậy gì?" Huyền Huyễn giả ngu.

Nguyệt Vũ sờ đầu con cún, thầm nghĩ: Tiểu Nguyệt thật xấu!

"Là nói một ít lời thích tôi nha, tôi cuối cùng nghĩ cậu ấy hình như miệng lưỡi trơn tru."

"Anh không thích nghe?"

"Không thích nghe gì?" Tiêu Xuân Thu nhất thời không hiểu

"Lời ngon tiếng ngọt của Thượng Quan Hiên?"

"Cũng không phải, chỉ là nghĩ là lạ." Tiêu Xuân Thu khổ não nói.

Huyền Huyễn đối Thượng Quan Hiên cười nói: "Thượng Quan Hiên, Xuân Thu nghe không quen lời ngon tiếng ngọt của anh, hoài nghi anh bị quỷ triền thân, cần tôi cho anh một lá bùa đuổi quỷ sao? Không đắt, 1000 nguyên."

Thượng Quan Hiên đen mặt, cắn răng nói: "Tôi rất tốt, cảm ơn quan tâm!"

Huyền Huyễn nhún vai, "Ai nha, không buôn bán được."

Cảm nhận "hung quang" Thượng Quan Hiên bắn tới, Tiêu Xuân Thu hận không thể bóp chết Huyền Huyễn, cái tên luôn thích đào thị phi này!

Nguyệt Vũ đối Tiểu Thường nói: "Xuân Thu và Tiểu Nguyệt khắc khẩu, trước giờ chỉ có Tiểu Nguyệt chiếm thượng phong, anh vừa nãy nói Xuân Thu ghen là sai, anh ta là lòng không cân bằng."

Tiểu Thường cười nói: "Đã nhìn ra."

Nhìn Thượng Quan Hiên sắc mặt thối thối, Tiêu Xuân Thu thì thầm: "Cậu bình thường đều phụng phịu dọa người, đột nhiên nói cái gì thích mình tôi, tôi tự nhiên nghĩ không được tự nhiên, cho nên không thể trách tôi."

Thượng Quan Hiên thật bị Tiêu Xuân Thu tức chết, tên này cư nhiên còn trốn tránh trách nhiệm!

Tiêu Xuân Thu bị lửa giận của Thượng Quan Hiên dọa hoảng, vươn tay đoạt lấy tiểu hồ ly trong lòng Thượng Quan Hiên.

Thượng Quan Hiên bị hành động của Tiêu Xuân Thu khiến cho không hiểu ra sao, "Cậu làm gì?"

"Tôi sợ cậu lấy nó hết giận." Tiêu Xuân Thu lúng túng nói.

Thượng Quan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, trừng Tiêu Xuân Thu một hồi, nhụt chí, quên đi, không phải ngày đầu biết cậu ta thiếu gân não, nhận mệnh là vừa!

Thượng Quan Hiên bị đả kích khiến mọi người rất mới lạ, ông chú Hồ cười to nói: "Thật không ngờ Thượng Quan cũng có lúc ăn thiệt, ha——"

Vừa nở nụ cười một tiếng, ông chú Hồ đã bị mắt lạnh của Thượng Quan Hiên giết tới, lập tức không dám cười.

Dương Lăng cười nói: "Đáng tiếc có thể khiến cậu ta ăn thiệt chỉ có Tiêu Xuân Thu, cho nên Tiểu Hồ cậu đừng kiêu ngạo, ha hả..."

"Cẩn thận cười chết cậu!" Ông chú Hồ tức giận nói.

Cười một hồi, Tống Tiếu Ngự hỏi: "Mọi người nghĩ bầy ngỗng có phải bị lũ ruồi này ăn không?"

...

[1] Thiên nhai đáo xử thị phương thảo (thế gian đâu đâu đều có cỏ) đồng nghĩa với "thiên nhai hà xử vô phương thảo" (thế gian nơi nào không có cỏ) là một câu trong bài Điệp Luyến Hoa của Tô Thức/Tô Đông Pha.

Hoa thoái tàn hồng thanh hạnh tiểu,

Yến tử phi thì,

Lục thủy nhân gia nhiễu.

Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu,

Thiên nhai hà xử vô phương thảo.

Tường lý thu thiên, tường ngoại đạo,

Tường ngoại hành nhân,

Tường lý giai nhân tiếu.

Tiếu bất văn thanh tiệm tiễu,

Đa tình khược bị vô tình não.

Dịch:

Hoa lạt cánh hồng, hạnh xanh nở,

Mùa én bay ra,

Nước biếc ở quanh nhà.

Tơ liễu trên cành phơ phất gió,

Chân trời đâu chẳng non rờn cỏ.

Trong tường chơi đu ngoài lối ngõ,

Ngoài: khách lại qua,

Trong: mỹ nhân cười rộ.

Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ,

Vô tình khiến khách đa tình khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui