Huyền Hệ Liệt

"Anh chỉ biết quan tâm vật thí nghiệm! Anh có quan tâm Lâm Lâm không? Đó là con gái của chúng ta, nó sắp chết, anh không có cảm giác sao? Anh không đau lòng sao?" Hoàng Vân khống chế không được kêu to.

Tạ Quân cũng phiền táo, "Lẽ nào em quan tâm Lâm Lâm? Thời gian Tiểu Kiệt chiếu cố Lâm Lâm còn nhiều hơn em, giờ em hối hận? Muộn rồi, chúng ta đã mất đi nhiều lắm, đã không có đường rút lui, đầu óc em thanh tỉnh đi!"

Hoàng Vân thất hồn lạc phách đỡ lấy ghế, thất thanh khóc rống: "Có phải báo ứng không? Vì sao Lâm Lâm như vậy? Có phải có một ngày chúng ta cũng như vậy? Anh nói cho em biết? Nói cho em biết?"

"Lâm Lâm nhiễm sợi trùng đỏ là ngoài ý muốn, ai cũng không muốn, chúng ta đều rất cẩn thận, không sao cả."

"Phòng thí nghiệm Lâm Lâm vào không được, sợi trùng đỏ vẫn đặt ở đó, anh giải thích sao Lâm Lâm bị nhiễm?" Hoàng Vân chất vấn.

"Nó bình thường thích ôm số 2, có thể là thông qua số 2 bị nhiễm."

"Giải thích này của anh rất sứt sẹo, chúng ta chỉ rót kén trùng vào não số 2, không phải biểu bì, hơn nữa kén trùng ở trạng thái hôn mê, căn bản không có tính nguy hiểm, sao lại truyền nhiễm cho Lâm Lâm?"

"Thế nhưng không bài trừ quá trình tiêm vào lây dính một ít trên lông, có lẽ vì vậy Lâm Lâm mới có thể nhiễm, Lâm Lâm là một đứa trẻ, thích mút ngón tay không kỳ quái, cứ thế ăn vào sợi trùng đỏ."

Hoàng Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, "Em nghĩ anh là nỗ lực tìm lý do, anh--" Cô trái phải nhìn một chút, "Anh có phải nghĩ tới gì?"

Tạ Quân sắc mặt thay đổi, có chút mất tự nhiên xoay cổ, "Anh không nghĩ gì cả, hiện tại anh chỉ nghĩ thí nghiệm thành công, chúng ta dùng nhiều tâm huyết, thời gian cùng tinh lực như vậy, không phải mộng tưởng có một ngày thành công sao? Đây là mục tiêu chúng ta cộng đồng, em hẳn biết."

Hoàng Vân thần tình bất an, "Anh đừng lừa mình dối người, em nghĩ gần nhất có người âm thầm nhìn chúng ta, như u linh."

"Em đa tâm."

"Không, không," Hoàng Vân cố sức lắc đầu, "Anh cũng cảm giác được đúng không? Loại thù hận băng lãnh, âm trầm này, không thời không khắc đều tồn tại."

Tạ Quân ôm Hoàng Vân vào lòng, an ủi nói: "Là em quá mệt mỏi, mới có lỗi giác như vậy."

Hoàng Vân khẽ run, lẩm bẩm: "Là vong hồn của số 1, nhất định là vậy."

"Trên đời này không có quỷ hồn." Tạ Quân nói một đằng nghĩ một nẻo, ánh mắt thường quan sát xung quanh.

Một đầu khác ba người nhịn không được ngắt mồ hôi, rất sợ Tạ Quân phát hiện cameras.

Đường Vân hỏi Hàn Vũ: "Anh gắn cameras ở đâu?"

"Trên giá sách."

"Trên giá sách?" Sở Hoàn kêu lên, "Đây chẳng phải rất dễ bị phát hiện?"

"Sẽ không, tôi gắn trên giá sách dùng để đặt giá trang sức của thủy tinh cầu, thoáng qua như chân giá, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện."

Đường Vân lúc này mới yên tâm, "Số 1 bọn họ nói là gì? Một con chó khác?"

Hàn Vũ trong đầu linh quang chợt lóe, bật thốt lên nói: "Chẳng lẽ là con mèo kia?"

"Con mèo nào?" Sở Hoàn cùng Đường Vân vội hỏi.

"Con mèo chúng ta tối qua đào được! Trong hộp sắt không phải có hai bộ hài cốt? Một bộ xác định là cậu bé mười lăm tuổi, không đúng, là cô bé, một bộ hài cốt động vật khác là mèo, tôi đoán số 1 Hoàng Vân nói là con mèo này."

"Không sai!" Đường Vân vỗ đùi, "Có chó gọi số 2, vậy mèo gọi số 1 cũng là thường."

"Ấn hai người suy đoán, cô bé kia là ai? Tạ Quân và Hoàng Vân rốt cuộc làm thí nghiệm gì? Sợi trùng đỏ kinh khủng kia là bọn họ đào tạo? Còn có, từ mấy lời vừa nãy, bọn họ sẽ tự tay giết Lâm Lâm, chúng ta cứu sao? Thế nhưng theo lời bọn họ, Lâm Lâm đã không thể cứu, chúng ta còn cứu sao?"

Đối nghi vấn liên tiếp của Sở Hoàn, Đường Vân đau đầu, "Tôi so cậu càng muốn biết vì cái gì, muốn biết làm thế nào? Đám người lão đại sao chưa về?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui