Huyền Hệ Liệt

Về tàu, Nguyệt Vũ thấy không khí thùng xe vẩn đục nên mở cánh cửa sổ lúc trước vì trời mưa mà đóng, ló đầu nhìn một chút, hành động này của anh chỉ là vô thức, thế nhưng vô ý thấy một màn khiến người kinh dị, anh không khỏi di một tiếng.

"Sao vậy?" Huyền Huyễn phía sau hỏi.

Nguyệt Vũ phục hồi tinh thần, mở lớn cửa, để Huyền Huyễn ló đầu, "Tiểu Nguyệt cậu xem, thôn dân này không biết làm gì?"

Phía sau đoàn người, người già phụ nữ trong thôn kéo con dắt cái tiễn chồng con đi, mỗi người đều khóc sướt mướt phảng phất sinh ly tử biệt.

Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn nhìn nhau, đều thấy nghi hoặc trong mắt đối phương.

"Bọn họ làm gì vạy?" Nguyệt Vũ mê hoặc.

Huyền Huyễn lắc đầu.

Nhìn một hồi, Nguyệt Vũ nói: "Thanh niên tráng niên trong thôn hình như tính ngồi xe lửa đi đâu."

Huyền Huyễn không đáp, đây là rõ ràng, vấn đề là đội ngũ đưa tiễn thế nào khóc thành vậy? Lời không dễ nghe, cứ như khóc tang.

"Sao tôi nghĩ bọn họ khóc rất thương tâm? Ra ngoài không phải không về, không cần khóc thành vậy đi?" Nguyệt Vũ nghi hoặc không ngớt.

"Có lẽ sẽ không về." Phía sau bỗng nhiên có người nói.

Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn lại, là Triệu Thụy.

Nguyệt Vũ giật mình, thầm nghĩ: người này là quỷ sao? Lúc nào đứng sau bọn họ? Cư nhiên không chút tiếng động?

Trương Tuấn thở hồng hộc chạy tới, "Rùa, sao đi nhanh vậy? Vội đi đầu thai a! Mọi người làm chi thâm tình nhìn nhau?"

Nghe vậy, không chỉ Triệu Thụy, cả Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đều không khỏi cho Trương Tuấn một cái liếc trắng.

Trương Tuấn hắc hắc cười ngượng hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Hai người ghé vào cửa sổ nhìn gì vậy?"

"Nhìn người." Huyền Huyễn trả lời.

"Nhìn người? Nhìn ai?" Trương Tuấn bát quái chen tới, "Di? Thôn dân này cũng muốn ngồi xe lửa? Mấy người phụ nữ sao khóc thê thảm vậy, cứ như chết người."

Huyền Huyễn chằm chằm Triệu Thụy nói xong đã đóng chặt miệng, chậm rãi hỏi: "Anh vừa nãy nói là ý gì?"

Triệu Thụy như không nghe được Huyền Huyễn, tới bên giường nằm ngồi xuống, ánh mắt bay xa, như vào cõi thần tiên.

Nguyệt Vũ mất hứng, người này rất không lễ phép.

Trương Tuấn xoay lại, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Thụy nói gì?"

"Không, đại khái tôi nghe lầm." Huyền Huyễn nói, cậu không để ý thái độ Triệu Thụy, kéo Nguyệt Vũ ngồi xuống.

Ánh mắt Trương Tuấn vòng vèo trên người bọn họ, đầy bụng băn khoăn, thấy sắc mặt Nguyệt Vũ không tốt, lẽ nào Tiểu Thụy lại đắc tội người?

Trương Tuấn vừa ngồi cạnh Triệu Thụy, vừa nói: "Xem ra đoàn tàu trưởng và nhân viên phục vụ có thể kiếm thêm một bút."

"Sao nói vậy?" Nguyệt Vũ không giải thích được.

"Hành khách giữa đường lên xe mà không thông qua nhà ga mua vé như vậy, đoàn tàu trưởng và nhân viên phục vụ bình thường sẽ lén thu tiền, người nhiều, hẳn kiếm không ít. Bất quá kỳ quái, vì sao đi đều là thanh tráng niên, chẳng lẽ dự định tới Côn Minh làm công? Cũng phải, ở thôn núi là không thể kiếm tiền, thừa dịp không phải ngày mùa ra ngoài làm công rất bình thường, lại nói tiếp, nếu không phải đoàn tàu đi ngang, bọn họ sẽ không có cơ hội, bình thường phải đi đường núi rất dài mới có xe..."

"Ồn ào." Chịu không nổi Trương Tuấn líu ríu Triệu Thụy mắng.

Trương Tuấn cứng đờ, cậu giỏi lắm rùa không nhìn được tâm người tốt, nếu không phải cậu đông lạnh bầu không khí, tôi cần liều mạng nói sinh động sao, cư nhiên mắng tôi ồn ào! Không biết tốt xấu!

Huyền Huyễn không dấu vết ngoáy lỗ tai, cuối cùng thanh tĩnh, thật cảm ơn Triệu Thụy, bằng không Trương Tuấn sẽ tiếp tục thao thao bất tuyệt. Cậu chống má, ánh mắt bay ra cửa sổ.

Thôn dân bị nhân viên phục vụ chỉ huy lục tục lên xe, đi ở cuối cùng là đoàn tàu trưởng ép vành mũ rất thấp như độc xà rét lạnh.

Đoàn tàu chậm rãi di chuyển, khuôn mặt tràn đầy lệ ngân thống khổ mờ mịt của mấy người phụ nữ ánh từ ngoài cửa sổ, nhìn những người dần biến thành điểm đen nhỏ, Huyền Huyễn buông xuống mi mắt, nam thật là tính đi Côn Minh làm công? Vì sao bọn họ không ai mang hành lý, một thân một mình lên xe lửa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui