Huyền Hệ Liệt

Sở Hoàn lau mặt, tỉnh lại đứng lên, ai oán hỏi: "Tổ trưởng, anh muốn bọn tôi tra án gì?"

Đường Vân tử khí trầm trầm tiếp lời: "Nhất định không đơn giản, cậu không thấy tổ trưởng cười thành đức hạnh gì sao? Rõ ràng viết "vui sướng khi người gặp họa", ô ô, chúng ta thật bi thảm!"

Mọi người ai ai kêu khổ, dùng ánh mắt "oán độc" trừng La Minh, nếu không phải Thượng Quan Hiên còn đứng đây, nói không chừng bọn họ đã xông lên đánh người, đều là tiểu tử này làm hại, money vàng rực của chúng ta, có thể dự kiến đều bay vào lòng ông chú Hồ, thật là tiện nghi ông chú!

La Minh như ăn một cân hoàng liên, khổ không nói nên lời, oan uổng, không phải tại anh!

Sóc chuột nhìn cái kia, lại nhìn cái này, bỗng nhiên đã hiểu nữ ma đầu Huyền Diệu Khả vì sao mỗi lần từ cảnh cục về đều cười như thần kinh, cảnh cục thật là chỗ tốt, tốt hơn bệnh viện, chí ít cảnh cục chính khí thịnh, không giống bệnh viện bay đầy quỷ hồn!

Sóc chuột đang lo lắng, nếu không sau này theo Tiêu Xuân Thu? Ngẫm lại quên đi, nó vẫn thích hai vị chủ nhân của mình!

Tiêu Xuân Thu cười rất xán lạn, vỗ Đường Vân ủ rũ, "Yên tâm, cái gọi là ba cây chụm lại nên hòn núi cao, vụ án này tuy không phải bình thường, thế nhưng tôi tin các cậu sẽ phá được! Cố gắng lên!"

Mọi người vô tình liếc Tiêu Xuân Thu, chúng yêm không bao giờ tin Ðát Kỉ nữa!

Cuối cùng là Sở Hoàn tương đối nhận mệnh, "Tổ trưởng anh chưa nói là vụ án gì."

"Nè!" Tiêu Xuân Thu cầm văn kiện trên tay Thượng Quan Hiên đưa cho Sở Hoàn.

Sở Hoàn mở ra xem, lông mày lập tức quấn quýt thành gòn, "Đây là gì? Thây khô?"

Bọn Đường Vân hiếu kỳ tụm lại, văn kiện kẹp đầy ảnh chụp, góc độ bất đồng chụp một bộ thây khô người đầy nếp nhăn.

La Minh nhìn thoáng, lập tức hỏi: "Quần áo trên thi thể là mặc sau đúng không? Cảm giác rất không hợp."

Bọn Sở Hoàn cũng nhìn ra, thi thể chỉ còn một tầng da bọc xương, khuôn mặt không thể phân biệt nam hay nữ, hẳn đã chết rất nhiều năm, hơn nữa vô cùng có khả năng giấu ở một nơi thông gió, thế nên nước và máu đều bị hong khô, mà cơ thể không hư thối, rất giống xác ướp, nhưng kỳ quái là, quần áo trên người lại rất mới, không bị hư thối, thậm chí không có vết ố, thật kỳ quái, vì vậy La Minh mới có thể cho quần áo là mặc sau.

Thượng Quan Hiên cầm chén hứng một ít nước đút cho tiểu hồ ly và sóc chuột, mới ngẩng đầu nói: "Quần áo không phải mặc sau, khi chết nạn nhân mặc bộ đồ này."

Bọn Sở Hoàn không thể tin được nhìn Thượng Quan Hiên ôn nhu này, phát hiện ánh mắt bọn họ, Thượng Quan Hiên chọn mi, "Ánh mắt vậy là sao?"

Đường Vân gãi đầu, như tự hỏi nên nói thế nào, một lát anh đáp: "Lão đại, anh ôn nhu!"

Thượng Quan Hiên đầu đầy hắc tuyến, cái gì nói anh ôn nhu, còn ngạc nhiên như vậy, cứ như anh là loại người căn bản không khả năng có nhu tình, anh không phải không ôn nhu, bất quá là người đặc biệt mới để lộ.

Tiêu Xuân Thu cười, "Thượng Quan Hiên thích tiểu hồ ly."

Đường Vân sờ bộ lông trơn nhẵn của nó, "Lại nói tiếp, con của hai người -- khái khái, tiểu hồ ly này mua ở đâu?"

Tiêu, nhất thời miệng nhanh nói bậy, Đường Vân mồ hôi.

Tiêu Xuân Thu không ngại, anh rất thích tiểu hồ ly, khó được Thượng Quan Hiên cũng thích, dù sao anh và Thượng Quan Hiên không khả năng có con, cho nên xem tiểu hồ ly là con cũng không sai.

"Huyền Huyễn nhặt, bất quá hiện tại của nhà tôi." Nói đến đây, Tiêu Xuân Thu chọc sóc chuột, bất mãn nói: "Thế nhưng Tiểu Hoa coi trọng tiểu hồ ly, Huyền Huyễn rất có thể đòi về, tôi giành không lại cậu ấy, ai!" Tiêu Xuân Thu thở dài một hơi.

Phốc xuy! Bọn Đường Vân nhịn không được bật cười, giỡn sóc chuột: "Tiểu Hoa, mày làm chi không thích sóc, mà thích hồ ly, không phải đồng loại a!"

Tiểu hồ ly cau mày nhìn sóc chuột bị mọi người trêu cợt, mất hứng, nó nhảy tới cạnh sóc chuột, nhe răng gầm nhẹ với bọn họ.

Đám người Sở Hoàn vui vẻ, "Ai nha, tiểu hồ ly không thích chúng ta chạm vào Tiểu Hoa."

Tiêu Xuân Thu u buồn nói: "Tiểu hồ ly thích Tiểu Hoa, cho nên tôi càng giành không lại."

Đường Vân cố ý ôm sóc chuột, làm mặt quỷ với tiểu hồ ly, chọc tiểu hồ ly gọi càng phẫn nộ.

Thượng Quan Hiên nhìn không được, nhéo sóc chuột để bên tiểu hồ ly, "Được rồi, các cậu, rõ ràng đang thảo luận vụ án, làm chi đùa tiểu động vật, rất muốn tôi trừ sạch tiền lương sao?"

Thượng Quan Hiên phát uy, còn ai dám dám lỗ mạng, lập tức sụp mi thuận mắt làm bộ lắng nghe.

Tiểu hồ ly liếm thuận bộ lông bị nhu loạn của sóc chuột, cuối cùng còn liếm mũi nó.

Tâm hoa nộ phóng sóc chuột nằm cạnh tiểu hồ ly rất hạnh phúc, vui vẻ đáp lại tiểu hồ ly, khiến mọi người nhìn đỏ mắt không ngớt, thật muốn phá hư.

Cuối cùng là Đường Vân tương đối cơ linh, cướp trước Thượng Quan Hiên lần thứ hai phát hỏa nói: "Lão đại anh vừa nói quần áo này mặc trên người nạn nhân, có vẻ nói không thông."

"Thế nào nói không thông?"

Sở Hoàn nói: "Nhìn độ khô của thi thể, chí ít đã chết nhiều năm, thậm chí thời gian dài, thế nhưng quần áo còn mới hơn quần áo tôi mặc, đương nhiên không loại trừ khả năng thi thể đặt ở nơi sạch sẽ, nhưng cũng không thể mới như vậy?"

Đường Vân cũng gật đầu, "Đúng vậy, nhìn thật quái dị."

Tiêu Xuân Thu nói: "Kỳ thực không quái dị, người này mới chết được một ngày, chính xác mà nói, một ngày cũng không đủ, người này chết ở tối qua."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui