Huyền Hệ Liệt

Thượng Quan Hiên khom lưng muốn đẩy ra bụi hoa nhìn rõ, vậy mà tay vươn phân nửa, người làm vườn cách xa bốn năm mét đột nhiên lao tới, giơ xẻng trong tay chém xuống, nếu không phải Thượng Quan Hiên phản ứng nhanh, đúng lúc rút tay về, nói không chừng tay anh lúc này đã bị chém đứt.

Tiêu Xuân Thu sợ hãi, vội chạy lên kéo anh lại, liên tiếp hỏi hai câu: "Bị thương không? Bị thương không?"

"Không sao, tôi không sao."

"Lão điên này, làm chi đánh người? Bệnh tâm thần!" Tiêu Xuân Thu giận không thể ngăn, may mà Thượng Quan Hiên né kịp, bằng không hậu quả nghiêm trọng.

Người làm vườn thở hồng hộc, ác độc trừng Thượng Quan Hiên, nhìn gần, gương mặt lởm chởm của gã càng xấu xí, khiến người ghê tởm không thôi.

Thượng Quan Hiên kéo Tiêu Xuân Thu lui ra vài bước, bảo trì khoảng cách nhất định với người làm vườn mới mở miệng nói: "Tôi không có ác ý, chỉ muốn nhìn một chút."

Người làm vườn trừng đôi mắt màu xám, giơ cái xẻng nhỏ để trước ngực đề phòng nhìn bọn Thượng Quan Hiên, như một con dã thú bảo vệ lãnh địa của mình.

Thượng Quan Hiên lập lại, người làm vườn hờ hững, chỉ là dùng đôi mắt chỗ trống nhìn anh, không cho anh tới gần bốn bức tượng La Hán.

Tiêu Xuân Thu kéo Thượng Quan Hiên, thấp giọng nói: "Gã này không biết tinh thần có vấn đề gì, tôi thấy đừng nên trêu chọc."

Thượng Quan Hiên tiến một bước nhỏ, muốn thử câu thông với người làm vườn, ai biết thân hình anh khẽ động, người làm vườn lập tức nhào tới giơ xẻng đánh vào đầu.

Bọn Sở Hoàn không khỏi kinh hô, may mà Thượng Quan Hiên sớm phòng bị, nghiêng người né tránh, xẻng xúc mang theo kình phong lướt qua đầu anh, nguy hiểm thật!

Một kích không trúng, người làm vườn không truy kích nữa, chỉ là canh giữ trước bốn bức tượng La Hán vung xẻng về phía Thượng Quan Hiên thấp giọng gào thét.

Tiêu Xuân Thu hổn hển kéo anh về, mắng to: "Cậu ngại mạng dài đúng không?! Đã nói đừng nên trêu chọc! Cậu nhìn gã, quả thực là dã thú, có thể nói thông sao?! Ngu ngốc! Heo!"

Thượng Quan Hiên sờ mũi, cậu ấy mắng cũng là quan tâm, thế nên ngoan ngoãn bị mắng đi, khi mình là tiểu hồ ly vẫn thường bị mắng, từ khi tìm được, mình hay ế cậu ấy đến chỉ có thể giương mắt nhìn, hiện tại bị mắng, dĩ nhiên có cảm giác ấm áp.

Đường Vân bất khả tư nghị nói với Sở Hoàn: "Thật là kỳ tích, lão đại cư nhiên mặc cho tổ trưởng mắng!"

Sở Hoàn nhỏ giọng nói: "Lão đại từ khi ở bên tổ trưởng, cả người thay đổi không ít."

"Bị tổ trưởng đồng hóa." Sở Hoàn cười trộm.

"Yêu đường sẽ khiến người trở thành đứa ngốc." Đường Vân như có thật than thở.

"Vậy cậu cũng sắp biến thành đứa ngốc." Sở Hoàn pha trò.

"Suỵt, lão đại nhìn."

Tiêu Xuân Thu mắng một hồi, nỗi lòng cuối cùng không nghẹn, trái tim kinh hoảng thoáng cái bình tĩnh, nếu không phải còn có lý trí, nói không chừng anh đã một súng thịt người làm vườn.

Thấy anh mắng xong, Thượng Quan Hiên kéo tay anh, "Được rồi, đừng lo, tôi không sao."

Tiêu Xuân Thu hừ một tiếng, "Về, người Trịnh gia đều là quái nhân, không thể nói lý."

Thượng Quan Hiên gật đầu, anh quay đầu nhìn thoáng bức tượng La Hán thấp thoáng giữa bụi hoa, lại nhìn người làm vườn xem mình như kẻ thù, trong lòng nghi hoặc: nhìn thần tình hành động của gã, bốn bức tượng La Hán này hẳn rất quan trọng, thế nhưng vì sao tùy tiện đặt ở hoa viên? Nếu không muốn bị người thấy, vậy nên cất dấu, lẽ nào đặt trong hoa viên là thâm ý đặc biệt?

Thượng Quan Hiên bất quá nhìn nhiều một cái, người làm vườn đã như không thể nhịn được, vung xẻng đánh về phía bốn người.

Bọn Tiêu Xuân Thu hầu như chạy trối chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui