Huyền Hệ Liệt

Trần Minh đứng bên giường, rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, rất nhanh gã có thể hoàn thành truyền thừa, gã chờ giờ khắc này lâu lắm.

Trần Minh thần kinh vừa cười, vừa mở đầu mình, móc ra bộ não trắng bóng.

Một bộ não trồng đủ loại trứng nhện, ánh mắt Trần Minh nhìn nó, như một giáo đồ Cơ Đốc giáo cực độ thành kính nhìn Thánh Kinh, cuồng nhiệt đến khiến người sợ hãi.

Trần Minh cúi đầu nhìn Trần Nặc đầu đầy mồ hôi như làm ác mộng, nở nụ cười.

Gã vươn tay siết cằm Trần Nặc, bẻ xuống một khối não, ý đồ nhét vào miệng anh——

Đúng lúc này, Trần Nặc trên giường bỗng nhiên mở mắt, lành lạnh trừng Trần Minh.

Không kịp đề phòng Trần Minh bỗng nhiên cả kinh, sửng sốt.

Trần Nặc đẩy Trần Minh ra, một cái xoay người ngồi dậy, chờ thấy rõ trên tay Trần Minh là thứ gì và khốn kiếp kia ý đồ làm chuyện gì, lập tức lăn lông lốc bò xuống giường, chửi ầm lên: "Mẹ nó! Cái quỷ gì! Ác!"

Nhìn Trần Nặc che miệng nôn khan, Trần Minh kinh nghi bất định, kẻ này, kẻ này không phải Trần Nặc!

"Mày là ai?" Trần Minh phẫn nộ.

Trần Nặc lau miệng, lạnh nhạt nói: "Tao là ai? Tao là Diêm Vương!"

Động tác lấy bùa, rút súng của Trần Nặc hành văn liền mạch lưu loát, chờ khi Trần Minh tỉnh táo, đã bị súng chỉ vào.

Kẻ này tuyệt đối không thể là Trần Nặc, Trần Nặc không thể có phản ứng như vậy.

"Mày là tên cảnh sát?!"

La Minh vừa cảnh giác phòng bị Trần Minh dữ tợn, vừa trả lời: "Phải thì sao?"

Trần Minh thoáng cái tỉnh ngộ, là con yêu kia động tay động chân!

Trao đổi thân phận với Trần Nặc là chủ ý lâm thời của La Minh, anh chung quy luyến tiếc Trần Nặc bị nguy hiểm, cho nên khi ôm Trần Nặc vào phòng ngủ né tránh tầm mắt của Tư Mã Chiếu giả, anh bảo Tiểu Thỏ Tử làm ảo thuật với mình và Trần Nặc, tạm thời trao đổi hình dáng bọn họ, hy vọng có thể thành công lừa gạt Trần Minh, vậy Trần Nặc sẽ không có nguy hiểm.

Nhìn bộ não gắn đầy trứng sâu trên tay Trần Minh, nghĩ tới vừa nãy suýt nữa bị gã buộc ăn thứ ghê tởm này, La Minh không khỏi lạnh gáy.

"La Minh, người phụ nữ kia là giả, chỉ là một thi thể, phải cẩn thận!" Lúc này Tiểu Thỏ Tử bên ngoài rốt cục phát hiện Tư Mã Chiếu vẫn ngồi bất động có vấn đề, cuống quít cảnh báo.

La Minh dùng chân đá văng cửa phòng khép hờ, vừa dùng súng chỉ vào Trần Minh rời khỏi phòng ngủ, vừa trả lời: "Đã biết, Trần Minh xuất hiện rồi, nhất định là gã chiếm thi thể của mẹ Trần Nặc, thật là ghê tởm!"

Trần Minh nhét não mình lại, từng bước ra phòng ngủ.

Giữa phòng khách, Trần Nặc chính bản đang ghé lên bàn ngủ say.

"Trần Nặc không sao chứ." La Minh thân thiết hỏi.

"Không sao, em khiến anh ta ngủ. Con quỷ này rất giảo hoạt, may mà anh đề nghị đổi với Trần Nặc, bằng không đã bị lừa." Tiểu Thỏ Tử lòng còn sợ hãi nói, "Anh dùng súng chỉ vào gã làm gì, đạn vô dụng với quỷ."

"Úc, nhất thời đã quên gã là quỷ, kỳ quái, vì sao anh có thể thấy quỷ?" La Minh đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

Vấn đề này Tiểu Thỏ Tử cũng không thể trả lời, nói: "Anh chiếu cố tốt Trần Nặc, con quỷ này em tới đối phó."

"Được, em phải cẩn thận." La Minh lo lắng nói.

"Đừng lo, em là yêu, gã là quỷ, hẳn là gã sợ em, mà không phải em sợ gã." Tiểu Thỏ Tử tự tin tràn đầy nói.

Quả nhiên là yêu tinh Huyền Huyễn nuôi, thần thái tính trước kỹ càng này học mười phần mười với Huyền đại sư. La Minh thầm nghĩ.

Tiểu Thỏ Tử thậm chí không chào hỏi, tay trái cầm bùa, tay phải chấp kiếm gỗ, cực kỳ có dáng giết về phía Trần Minh.

Trần Minh căn bản không phải đối thủ của Tiểu Thỏ Tử, bị buộc đến chỉ có chống đỡ, không lực phản kích, trên người bị mộc kiếm đâm thương vài chỗ, chảy ra dịch thể màu đen.

Đôi mắt Tiểu Thỏ Tử lóe lên ánh đỏ, giết càng hăng say, xoát xoát mấy kiếm bức Trần Minh tới góc phòng, tính dùng bùa của Huyền Huyễn đóng đinh gã, Trần Minh chó cùng rứt giậu một tay kéo tấm rèm cửa sổ sát đất chụp lên đầu Tiểu Thỏ Tử, thừa dịp Tiểu Thỏ Tử nhất thời sơ ý luống cuống tay chân, đánh vỡ thủy tinh xuyên cửa sổ mà chạy.

"Xem mày chạy đi đâu!"

Tiểu Thỏ Tử ném rèm cửa sổ đuổi đến sân thượng, không quản được nhiều như vậy Trần Minh không thể làm gì khác hơn là từ đó nhảy xuống.

Tiểu Thỏ Tử gắn lá bùa vào kiếm gỗ, lấy đủ khí lực đâm xuống sau lưng Trần Minh.

Trần Minh kêu thảm một tiếng, như diều đứt dây ngã xuống.

La Minh vội chạy tới đưa đầu ra sân thượng nhìn, thế nhưng không thấy thi thể Trần Minh.

"Người đâu, chết chưa?"

"Cho dù không chết cũng không sống được bao lâu, yên tâm, gã tuyệt đối không có cơ hội trở về hại Trần Nặc." Tiểu Thỏ Tử nói.

La Minh thở dài một hơi, anh lau mồ hôi lạnh vì khẩn trương chảy ra trên trán, không gì sánh được may mắn nói: "May mà Huyền Huyễn phái em tới, bằng không chết chắc rồi."

Tiểu Thỏ Tử cười cười, tính nói gì, bỗng nhiên phía sau có người nói: "La Minh anh có suy nghĩ như vậy rất tốt, thù lao cầm ra, thịnh huệ nhân dân tệ 5000 nguyên."

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui