Huyền Hệ Liệt

Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, "Anh theo làm gì?"

Nguyệt Vũ ưỡn ngực, hào khí nói: "Bảo hộ cậu."

"Vèo!" Tiêu Xuân Hạ và Huyền Diệu Khả rất không nể tình nở nụ cười.

Sóc chuột cũng dùng ánh mắt cực độ hoài nghi nhìn chủ nhân mình.

Chủ nhân, hình như anh mới là người cần bảo hộ?

Huyền Huyễn chằm chằm Nguyệt Vũ một hồi, chậm rì rì nói: "Bảo hộ tôi? Anh nghĩ tôi cần bảo hộ?"

Nguyệt Vũ mặt không đỏ, khí không suyễn, nói năng hùng hồn: "Mỗi người đều có ;úc cần bảo hộ."

Huyền Huyễn lông mi giật nhẹ, "Thế nhưng giờ không cần."

"Cho nên tôi mới phải thời thời khắc khắc theo cậu, bằng không, khi cậu cần, không ai bên cạnh, vậy thế nào?"

"Anh có thể bảo hộ tôi cái gì?"

"Đôi khi tâm lý bảo hộ cũng là một loại bảo hộ."

"Anh nghĩ tâm tôi bị thương?"


"Không, thế nhưng không thể trăm phần trăm bảo chứng sau này sẽ không."

"Nga." Huyền Huyễn nhẹ nhàng nga một tiếng, không nhắc lại nữa, xoay người ra ngoài.

"Vậy cậu đáp ứng tôi theo cậu?" Nguyệt Vũ chờ mong hỏi.

Huyền Huyễn không quay đầu, "Chân trên người anh, anh muốn đi đâu, tôi không xen vào, tuy tôi cảm thấy anh là muốn đi xem náo nhiệt."

Nguyệt Vũ lòng đầy vui mừng, ném sóc chuột trên vai cho Tiêu Xuân Hạ, "Lại phiền anh giúp tôi trông nó."

"Uy, tôi không phải bảo mẫu sủng vật!" Tiêu Xuân Hạ kháng nghị.

Nguyệt Vũ có tai như điếc.

Sóc chuột bất mãn, chủ nhân anh đi phong lưu khoái hoạt, ném tôi vào bệnh viện thảm thiết phong sương lãnh diện, rất không phúc hậu!

Sóc chuột nhảy khỏi lòng Tiêu Xuân Hạ, lách qua chân Nguyệt Vũ, đuổi theo Huyền Huyễn tới cửa, ba hai cái bò lên vai Huyền Huyễn, vươn lưỡi lấy lòng liếm mặt Huyền Huyễn, ô ô khẽ gọi.

Huyền Huyễn sờ đầu nó, "Mày cũng muốn theo?"

Sóc chuột lập tức nịnh nọt gật đầu.

"Vậy đi, dù sao đã có một trói buộc, thêm một vật nhỏ cũng không có gì." Huyền Huyễn vô tình nói.

Trói buộc?

Nguyệt Vũ tự động quên từ này, phất tay với Tiêu Xuân Hạ và Huyền Diệu Khả, lấy một tư thế tiêu sái ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo Huyền Huyễn.

Tiêu Xuân Hạ vẻ mặt bất khả tư nghị, "Hộ sĩ bệnh viện hình dung cậu ta là quý tộc công tử cao quý, thế nhưng anh phát giác cậu ta gặp anh em, lập tức lột xác thành vô lại mặt dày."

Huyền Diệu Khả trợn mắt, thầm nghĩ: đâu chỉ là vô lại, căn bản là con nít, mỗi ngày chỉ biết quấn quít anh trai làm nũng, hết lần này tới lần khác động tác già mồm át lẽ, anh ta làm thập phần tự nhiên, muốn nói cố ý ra vẻ cũng không được.

"Tiêu Xuân Hạ, em khát, muốn uống nước táo."

"Đã biết, nữ vương bệ hạ."

...


Trương Dư ôm chặt đôi tay, cuộn mình ngồi trên ghế ở hành lang, lạnh run.

Cô phảng phất không thấy ánh mắt hồ nghi vô cùng kinh ngạc của người ngoài.

"Cô là Trương tiểu thư?"

Một giọng nói dễ nghe khiến Trương Dư hoang mang lo sợ kinh hoàng không thôi phục hồi tinh thần, cô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cậu trai vóc người thon dài đeo kính mắt.

"Anh là?" Trương Dư nghi hoặc.

"Tôi là Huyền Huyễn, anh Huyền Diệu Khả."

Trương Dư nảy lên hổ thẹn, cô gục đầu, "Xin lỗi, nếu không phải tôi, Tiểu Khả..."

Huyền Huyễn vươn tay nắm bàn tay băng lãnh của Trương Dư, "Không phải tại cô, tôi muốn đi nhà cô xem, có thể sao?"

Ấm áp trên tay truyền đến, khiến Trương Dư chậm rãi trấn định.

"Thế nhưng tôi sợ——"

Nguyệt Vũ vịn vai Huyền Huyễn, lộ ra nửa cái đầu, "Sợ gì? Tiểu Nguyệt của tôi rất lợi hại!"

Trương Dư nhìn hai người vô cùng thân thiết, có chút hoang mang.

"Vị này là?"

Nguyệt Vũ có nét đẹp cổ điển tuấn dật cực dễ hấp dẫn ánh mắt người khác, Trương Dư không thể dời đi.


Tiểu Nguyệt của tôi?

Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, "Một kẻ rảnh rỗi, Trương tiểu thư không cần để ý anh ta."

Nguyệt Vũ tuyệt không chú ý mấy từ kẻ rảnh rỗi của Huyền Huyễn, ưu nhã vươn tay, "Tôi là Nguyệt Vũ, bác sĩ ở đây."

Bị mỹ nam tử như vậy nhìn, Trương Dư đỏ mặt, "Chào, chào anh."

"Việc này không nên chậm trễ, Trương tiểu thư có thể dẫn chúng tôi về nhà cô sao."

"Được, được."

Nguyệt Vũ quay đầu nhỏ giọng với Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, nhanh xong việc, cậu tới bệnh viện đi làm với tôi, được không? Một mình rất buồn chán."

Huyền Huyễn từ lỗ mũi hừ một tiếng, "Một mình? Các bác sĩ hộ sĩ xinh đẹp đại hiến ân cần chẳng lẽ không phải người, đều là quỷ?"

Nguyệt Vũ cười không hảo ý, "Tiểu Nguyệt, cậu ăn dấm?"

Huyền Huyễn đẩy ra thân thể cọ tới, "Dấm? Bữa tối anh cứ ăn dấm, không cần ăn cơm."

Nguyệt Vũ không phản bác, khoé môi nhếch lên nụ cười thoả mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận