Huyền Học Ăn Dưa Quét Sạch Giới Giải Trí Tích Công Đức


Số phận đưa đẩy, nhưng may mắn vẫn còn trong tầm tay.

Sau khi tố giác đường dây buôn người với hơn trăm nạn nhân, công đức Lạc Tu Trúc nhận được chỉ đủ duy trì sự sống cho cậu thêm một tháng.

Nếu không tích thêm công đức, một tháng sau cậu sẽ lại phải nhập viện cấp cứu.

Nhưng trước mắt, có một vấn đề cấp bách hơn cần giải quyết - cậu hết sạch tiền rồi!

Không phải tiền ăn uống, mà là tiền sinh hoạt và học tập sau này!

Không chần chừ, Lạc Tu Trúc quyết định lên đường đến Kinh thị tìm cha mẹ ruột của thân xác này.

Dù họ có muốn gặp cậu hay không, trước tiên phải có tiền để sống đã.

Đôi vợ chồng kia dám làm chuyện đánh tráo con cái để tống tiền, chứng tỏ gia cảnh rất khá giả.

Lạc Tu Trúc cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần họ hỗ trợ một khoản, cậu sẽ xem xét tương lai, cảnh báo nếu có nguy hiểm.

Tất nhiên, họ có tin hay không là chuyện của họ.


Cha mẹ nuôi tuy đã bị bắt, nhưng phải hai ba tháng nữa mới tuyên án, khi đó toàn bộ tài sản của họ mới bị tịch thu.

Cậu lục lọi phòng ngủ chính, tìm thấy một ít tiền mặt mà hai người họ để dành phòng khi bỏ trốn.

Ước chừng khoảng hai vạn tệ, không nhiều nhưng đủ để Lạc Tu Trúc đến Kinh thị và trang trải trong kỳ nghỉ hè.

Chiều hôm đó, Lạc Tu Trúc mua vé máy bay cho ngày hôm sau, sắm điện thoại và sim mới, rồi đến đồn cảnh sát.

Vì chuyện sáng nay, không ít người biết đến cậu thiếu niên đã tố cáo cha mẹ nuôi.

Vừa bước vào, đã có người hỏi cậu có manh mối mới nào không.

"Cảnh sát Lý có ở đây không? Tôi cần gặp ông ấy."

Cảnh sát Lý đang xem tài liệu trên lầu bị gọi xuống.

Nhìn thấy Lạc Tu Trúc, anh ta cũng nghĩ ngay đến: "Sao vậy? Có manh mối mới à?"

Khóe miệng Lạc Tu Trúc giật giật, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, khiến những cảnh sát khác phì cười.

Cảnh sát Lý gãi đầu, không hiểu mọi người đang cười cái gì.

Lạc Tu Trúc đưa cho anh ta một mảnh giấy nhỏ ghi dãy số.

"Đây là số điện thoại của tôi.

Nếu anh tìm được ảnh những đứa trẻ bị bắt cóc, có lẽ tôi có thể giúp."

Cậu không nói rõ, nhưng tin rằng cảnh sát Lý hiểu ý mình.

Nghe vậy, sắc mặt cảnh sát Lý thay đổi.

Anh ta do dự hỏi lại: "Thật sự có thể sao?" Nghe có vẻ khó tin...

"Chỉ cần có ảnh rõ mặt, có lẽ tôi có thể thấy được.


Anh cứ thử mang đến, biết đâu lại tìm được, có lợi cho cả anh và tôi."

Tìm được nơi ở của những đứa trẻ, cảnh sát Lý sẽ lập công, còn cậu sẽ được nhận công đức.

Một công đôi việc!

Sau khi đưa số điện thoại, cậu trở về khách sạn, chờ đến ngày mai bay đến Kinh thị.

---

Gia đình họ Lạc ở Kinh thị vừa trải qua một biến cố lớn.

Họ phát hiện ra cậu con trai út không phải con ruột!

Kết quả xét nghiệm ADN khiến cả năm thành viên nhà họ Lạc chết lặng.

Lạc Trấn Tinh, người trong cuộc, sau thời gian dài phỏng đoán, giờ đây nhìn thấy kết quả, gần như ngã quỵ.

"Không sao, không sao đâu con!" Thấy con trai út sắp ngất, ba mẹ Lạc vội vàng đỡ lấy anh.

Nhưng trong lòng họ cũng rối bời.

Nếu Lạc Trấn Tinh không phải con trai họ, vậy...!con ruột của họ đang ở đâu?


Về đến nhà, anh hai Lạc Trường Canh đưa Lạc Trấn Tinh về phòng, còn anh cả và bố mẹ Lạc ở lại phòng khách.

"Em út luôn được con chăm sóc từ nhỏ, không thể bị đánh tráo giữa chừng, vậy nên...!chắc là có vấn đề lúc mẹ sinh em ấy."

Anh cả Lạc Khải Minh cũng nghi ngờ.

Năm đó, khi mẹ sinh em út, không ai trong gia đình ở bên cạnh bà, nên không biết chuyện gì đã xảy ra.

Diệp Gia Ngôn cố gắng nhớ lại.

"Năm đó chúng ta ở tỉnh Xuyên, đang trên đường đi tìm ông Trần thì gặp mưa lớn gây lở đất.

Mẹ bị động thai vì quá sợ hãi."

Cuối cùng, họ phải dừng chân tại một phòng khám nhỏ gần đó.

Diệp Gia Ngôn được y tá đưa vào phòng sinh, còn Lạc Trữ Tương đưa hai con trai đi xúc đất, chất đống quanh phòng khám để ngăn nước mưa tràn vào.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận