“Sư phụ! Không hay rồi! Sư tỷ xem bói cho người ta, bây giờ khách nhân đang đánh nhau!”
“Cái gì?!”
Đây đã là lần thứ mấy rồi!
Lăng Phong chân nhân bất ngờ đứng phắt dậy, không kịp xỏ giày, trực tiếp chạy ra ngoài.
Nơi vốn là vùng đất thanh tịnh, Tam Thanh phúc địa, nay lại bị một đám khách hành hương ồn ào bao vây.
Ở giữa, một đôi vợ chồng đang cãi vã, đánh nhau kịch liệt.
Không xa đó, một nữ đạo sĩ trẻ mặc đạo bào, tay cầm quạt lông, đang thảnh thơi quan sát cảnh tượng hỗn loạn cùng với đám khách hành hương.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, gân xanh trên trán Lăng Phong chân nhân giật liên hồi.
“Tạ Lan!”
Tiếng gọi mạnh mẽ khiến mọi người xung quanh đều ngoảnh lại, ngay cả cặp vợ chồng đang đánh nhau cũng dừng lại.
Lăng Phong chân nhân ho nhẹ một tiếng, “Tìm ngươi có việc, theo ta vào đây.”
Tạ Lan, vốn đang bận đếm xem người phụ nữ kia đã cào bao nhiêu vết xước lên mặt chồng mình, ngay khi nghe tiếng gọi thì thu lại nét cười, ngoan ngoãn theo Lăng Phong chân nhân bước vào đại điện.
Lăng Phong chân nhân đặt mình xuống bồ đoàn, hớp một hơi nước trà đã nguội ngắt trên bàn, sau đó ngồi xuống.
Tạ Lan cười híp mắt, nói, “Sư phụ, ngài cũng tới à?”
Nhìn thấy nàng còn có tâm trạng cười cợt, Lăng Phong chân nhân tức giận trừng mắt nàng.
“Cô nãi nãi, tiểu tổ tông, hôm nay là lần cuối cùng ngươi được xem bói trên núi.
Có thể hay không nể mặt sư phụ, đừng gây thêm rắc rối nữa? Yên tâm, coi xong quẻ hôm nay, ta sẽ cho ngươi xuống núi, được không?”
Sau khi nói khô cả cổ, tiểu đệ tử của ông vẫn thản nhiên ngồi trên bồ đoàn, chậm rãi quạt gió.
Lăng Phong chân nhân tức đến mức dựng râu trợn mắt.
Tạ Lan là đệ tử thứ năm mà ông nhận, rõ ràng sinh ra với gương mặt ngoan hiền, nhưng lại khiến ông đau đầu không thôi.
Nha đầu này vốn có thiên phú, nhưng từ nhỏ đã lười biếng.
Xuân thì không học, hè thì ngủ trưa, thu thì than muỗi nhiều, đông thì than tuyết lạnh.
Nha đầu cứ thế hẹn năm sau mới học hành nghiêm túc.
Ngày ngày chỉ lo nghĩ cách sống phóng túng.
Đã nhiều năm trôi qua, tài nghệ bói toán và pháp thuật của nàng cũng chỉ ở mức bình thường.
Ban đầu, ông tưởng rằng đời này nàng sẽ chỉ làm một đạo cô lêu lổng.
Không ngờ, hai năm trước, nàng bỗng nhiên thay đổi.
Không chỉ trở thành thiên tài Huyền Thuật, mỗi lần bói toán đều chính xác.
Hơn nữa, nàng cũng thay đổi thói quen lười biếng trước kia, thường xuyên xuống núi xem tướng, xem bói cho người ta.
Danh tiếng của Tam Thanh quan cũng nhờ đó mà nổi lên, khách hương đến cầu bói toán không ngớt, hương khói cũng thịnh hơn trước nhiều.
Đây vốn là chuyện tốt, thế nhưng là nha đầu này hết lần này tới lần khác mỗi lần xem bói đều phải náo ra một ít chuyện tới, đạo quán lần nào cũng phải bồi thường tiền không ít hơn số tiền hương khói thu được.
Khiến hắn vừa đau đầu vừa bất lực.
Tạ Lan nhìn một cái, mặc dù tức giận, nhưng vẫn không nỡ trách mắng sư phụ của mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn tượng tổ sư gia ở giữa đại điện, tay cầm quạt lông vũ quạt về phía Lăng Phong chân nhân.
Cười tươi nói, “Sư phụ, người đã lớn tuổi rồi, sao còn dễ nổi giận như vậy? Cẩn thận kẻo sinh bệnh, rượu ngon người lén ủ sẽ bị sư thúc chiếm mất đấy.”
Gặp Lăng Phong chân nhân tức giận đến trừng lớn mắt, Tạ Lan vô tội nói, “Sư phụ, náo ra những sự tình kia, đây cũng không phải là vấn đề của ta.
Giống như vừa mới cặp vợ chồng kia, phụ nhân thành thân nhiều năm không mang thai được hài tử, nàng tới tìm ta xem bói nàng kiếp này có thể hay không có hài tử.
Ta bất quá là đem bốc tính ra quẻ tượng đúng sự thật nói cho nàng, nàng có một trai một gái, vợ chồng bọn họ hai cái đánh nhau.”
Lăng Phong chân nhân dựng râu trừng mắt.
Nàng nói không sai, người phụ nữ đó có hai đứa con.
Nhưng đó là con của chồng nàng với người tình bên ngoài.
Người phụ nữ nghe nàng nói vậy, đã tức giận không ít.
Nhưng đồ đệ của hắn lại sợ thiên hạ không loạn, còn vạch trần chi phí nuôi dưỡng ngoại thất của người đàn ông, đều là lấy từ của hồi môn của thê tử
Lại thêm dầu vào lửa, vạch trần việc người đàn ông lén lấy tiền của cửa hàng trong nhà, đi dạo kỹ viện, rồi lại đánh bạc, tất cả đều bị phơi bày.
Phụ nhân kia tức giận đến mức không để ý tới việc xấu trong nhà lộ ra ngoài, ngay trước mặt một đám khách hành hương, kéo chồng đánh không ngừng.
Mặc dù Tạ Lan nói không sai, người phụ nữ tức giận không nghĩ nhiều.
Nhưng khi nàng nguôi giận, nghĩ lại, trách Tạ Lan đã phơi bày chuyện này trước mặt mọi người khiến nàng mất mặt.
Nếu nàng là người không biết lý lẽ, bám vào chuyện này đòi bồi thường, không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền mới yên.
Dù sao chuyện như vậy, hai năm qua không hiếm gặp.
Lăng Phong chân nhân lại thở dài một hơi, "Nói thì nói vậy, nhưng ngươi không thể nói khéo một chút sao? Những chuyện có thể nói hoặc không nói, thực sự không cần phải phơi bày ra.
Tiểu tổ tông à, tích đức bằng lời nói cũng là một loại tu hành… Ngươi tính tình thẳng thắn, sau này xuống núi về phủ, làm sao mà sống?
Ngươi từ nhỏ bị gia đình đưa đến Tam Thanh sơn, mười mấy năm không quan tâm, gia đình ngươi… sợ rằng không phải người tốt."
Mặc dù nói xấu người khác sau lưng không phải là hành vi của quân tử.
Nhưng nghĩ đến hành vi của gia đình đồ đệ, Lăng Phong chân nhân thật sự cảm thấy khinh thường.
Nhắc đến Tạ gia, Lăng Phong chân nhân không khỏi lo lắng, nhưng Tạ Lan lại không có cảm giác gì với người nhà của mình.
Chỉ vì nàng không phải là Tạ Lan thật sự.
Nàng vốn là một người hiện đại, còn trẻ nhưng đã kiếm được tài sản hàng trăm tỷ, tuy nhiên lại mắc bệnh nặng.
Khi biết bệnh tình không thể chữa khỏi, nàng rời bệnh viện, không quay về nhà chờ chết.
Thay vào đó, nàng đến Tam Thanh sơn, nơi được mệnh danh là "Thiên hạ đệ nhất tiên phong, trên đời vô song phúc địa," chuẩn bị ở đó trải qua những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Không ngờ khi nàng dâng hương cho tổ sư gia ở đại điện Tam Thanh phúc địa, đột nhiên ngã xuống.
Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến Đại Chu triều và trở thành một cô gái tên Tạ Lan.
Nguyên chủ cũng tên là Tạ Lan, là con gái duy nhất của Tạ gia đích tôn, Tạ Trường Đình.
Vừa sinh ra, gia gia của nàng uống say ngã xuống sông chết đuối, nãi nãi Bao thị bị té gãy chân.
Không lâu sau, Tạ gia nhị phòng và tam phòng cũng liên tục gặp nhiều chuyện xui xẻo.
Bởi vì tất cả những chuyện này xảy ra sau khi Tạ Lan chào đời, Bao thị cho rằng nàng mang mệnh "khắc thân, khắc bạn" quá mạnh, gây hại cho cả gia đình.
Lo sợ rằng nàng sẽ khắc chết cả nhà, Bao thị quyết định dìm chết nàng trong thùng nước tiểu.
Mẫu thân của Tạ Lan, Tô thị, vốn đã yếu ớt, sau khi sinh con lại càng suy kiệt.
Biết rằng bà bà muốn giết con mình, Tô thị sợ không bảo vệ nổi con, nên vụng trộm sai người đưa nàng đến Tam Thanh sơn.
Chẳng bao lâu sau khi gửi con đi, Tô thị qua đời.
Nhưng Tô thị không ngờ rằng, con gái của nàng cũng không khỏe mạnh.
Chưa đến Tam Thanh sơn, đứa bé đã chết.
Khi Tạ Lan xuyên không đến, dù tiếp nhận thân xác của nguyên chủ, nàng cũng tiếp nhận luôn mệnh cách "khắc thân, khắc bạn bè" của nguyên chủ.
Tạ Lan đã sống ở Tam Thanh sơn suốt mười bốn năm mà Tạ gia chưa từng đến thăm nàng.
Mãi đến một tháng trước, Tạ phủ đột nhiên gửi thư, muốn đưa nàng trở về kinh thành.
Tính đến hôm nay, người đến đón nàng hẳn đã sắp tới.
Bây giờ, nha đầu gây chuyện thị phi này sắp rời đi, cuối cùng Lăng Phong chân nhân không còn phải lo lắng mỗi ngày về việc phải dàn xếp những rắc rối do nàng gây ra nữa.
Dù cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng Lăng Phong chân nhân cũng không tránh khỏi lo lắng khi nghĩ đến việc Tạ gia đột nhiên muốn đón nàng về sau mười mấy năm không quan tâm.
Dẫu cho hai năm qua Tạ Lan đã gây không ít phiền phức, nhưng dù sao nàng cũng là đệ tử được hắn nuôi từ nhỏ, tình cảm dành cho nàng tự nhiên không thể nói là bình thường.