Trước mặt mọi người bị một con vẹt mắng nhiếc, Liễu Thị hận không thể xông vào và giết con chim đó.
Nhưng với sự có mặt của nhiều khách hành hương, nàng không thể trực tiếp gây khó dễ cho một con chim.
Thấy Tạ Oánh tức giận đến rưng rưng nước mắt, Tạ Lan chỉ đung đưa quạt lông, vẻ mặt như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Liễu Thị thầm mắng Tạ Lan là tiểu tiện nhân, nhưng vẫn cố giữ thái độ tận tình trên mặt.
“Tạ Lan, muội muội của ngươi chỉ vì hảo tâm, lo lắng rằng ngươi, một tiểu thư khuê các, lại làm mấy trò giả danh lừa bịp, để danh tiếng ra ngoài không hay.
Ngươi hãy nghe lời nương, nhanh chóng thu tay lại đi…”
Thấy Liễu Thị rõ ràng rất tức giận, lại càng muốn nén giận và cố gắng đóng vai từ mẫu, Tạ Lan không cho nàng cơ hội.
Chưa để Liễu Thị nói xong, Tạ Lan đã đưa tay cắt lời nàng, “Vị phu nhân này, mẫu thân ta đã sớm không còn trên nhân thế, ta không phải là con gái của ngươi.
Còn nữa, cô nương này, nương ta chỉ sinh ra một mình ta, ta không giống như ngươi, loại người ăn không răng trắng mà vu oan cho muội muội của người khác.”
Rồi nàng quay sang bà tử bên cạnh Liễu Thị, “Nhà ngươi hai vị chủ tử, chẳng lẽ đầu óc không được minh mẫn lắm sao? Đến Tam Thanh Sơn làm ầm ĩ thế này? Nếu bệnh thì ở nhà chữa bệnh cho tốt, sao lại chạy đến đây? Nếu phát điên lên làm hại người thì biết làm thế nào?”
Những khách hành hương vốn đang đợi Tạ Lan xem bói cho mình, thấy Liễu Thị và Tạ Oánh chỉ trích đạo cô, không khỏi nhíu mày.
Khi nghe Tạ Lan nói vậy, họ chỉ vào Liễu Thị và Tạ Oánh rồi bàn tán xôn xao.
Bà tử sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn không thể lên tiếng biện bạch.
Liễu Thị mặt mày xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói với Tạ Lan, “Tạ Lan, chúng ta quả thật là người của Tạ gia.
Một tháng trước đã gửi thư cho sư phó của ngươi để nhận ngươi về.
Dù ta không phải mẹ ruột của ngươi, nhưng ta là vợ của cha ngươi, Tạ Oánh cũng coi như là muội muội của ngươi…”
Tạ Lan mặc dù chưa gặp qua Liễu Thị và Tạ Oánh, cũng không nghi ngờ thân phận của họ.
Nàng chỉ thấy họ liên tục châm chọc mình, nên cố ý làm phật lòng hai mẹ con họ.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì đáng trách, “À, nếu như vậy, thì ngươi là kế thất của Tạ Trường Đình? Ta đã ở Tam Thanh Sơn mười mấy năm, chưa bao giờ gặp người của Tạ gia, nên không biết hai vị.
Có lẽ đã tạo ra hiểu lầm.
Phu nhân sẽ không trách tội ta chứ?”
Dù thế nào, Liễu Thị vẫn không thể không trách.
Lần đầu gặp mặt đã bị tiểu tiện nhân này làm mất mặt nhiều lần, nàng hận không thể bóp chết Tạ Lan.
Nhưng trước mặt nhiều khách hành hương, nàng chỉ có thể nén giận.
Tạ Oánh cũng cảm thấy buồn bực, dựa vào việc mình là muội muội, oán trách, “Đại tỷ, ngươi mặc dù không phải do mẫu thân của ta sinh ra, nhưng nàng là cha nhấc bát đại kiệu cưới vào cửa.
Theo quy củ, nàng cũng coi như là mẫu thân ngươi, ngươi sao có thể gọi nàng phu nhân đâu.”
Tạ Lan lườm nàng một cái, mạn bất kinh tâm nói, “Mười mấy năm qua, từ xưa tới nay chưa từng có ai làm mẫu thân của ta, trong thời gian ngắn, ta cũng chưa quen thuộc với xưng hô mẫu thân.”
Nói là chưa quen thuộc, kỳ thực là Tạ Lan căn bản không muốn coi Liễu thị là mẫu thân.
Những khách hành hương đều không phải kẻ ngu, tuy tiên cô không phải vị này Tạ phu nhân thân sinh, nhưng mười mấy năm chưa từng tới Tam Thanh sơn nhìn qua nàng, có thể thấy được trong lòng căn bản không coi tiên cô là nữ nhi đối đãi.
Phát giác được ánh mắt khác thường của những khách hành hương, Tạ Oánh thầm hận Tạ Lan không biết tốt xấu.
Vì thanh danh, chỉ có thể nhịn khí lại nói, “Đại tỷ, không phải là nương không muốn tới Tam Thanh sơn nhìn ngươi.
Thật sự là tổ mẫu lớn tuổi, thường xuyên không thoải mái.
Nương chẳng những muốn phụng dưỡng tổ mẫu, phục thị cha, còn phải chiếu cố ta và lo liệu việc nhà.”
“Nhìn ta một chút, nói như vậy có đúng không?”
Không đợi Liễu thị nói chuyện, Tạ Lan đưa tay bấm đốt ngón tay.
“Trước kia phu nhân chưa kết hôn mà đã có con, sau đó mới gả cho cha ta làm vợ kế.
Tạ Oánh cũng không phải sinh non, nàng chỉ nhỏ hơn ta nửa tuổi, có đúng không?”
Khách hành hương tại chỗ nhìn Liễu thị với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Nói như vậy, trước kia khi mẹ ruột của tiên cô còn chưa mất, Liễu thị đã cùng Tạ Trường Đình có quan hệ.
Con Vẹt kia lại mắng Liễu thị quả nhiên không biết xấu hổ.
Gặp Liễu thị muốn phản bác, Tạ Lan nói, “Tạ Oánh có phải sinh non hay không, chỉ cần tìm bà mụ hỏi một chút sẽ rõ.”
“Nói bậy, ta với cha ngươi trước hôn nhân trong sạch.
Ngươi dù có ý kiến với ta, người kế mẫu này, cũng không thể làm ô uế danh dự của ta…”
Biết Liễu thị sẽ không dễ dàng thừa nhận, Tạ Lan lại nói, “Di chuyển cung tổn hại, ngươi gần đây sẽ gặp ba lần rủi ro.
Trên đường tới Tam Thanh sơn, ngươi mất năm trăm lượng, ngươi báo quan, An Ấp huyện quan phủ có ghi chép, ngươi không chối được.”
Liễu thị kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, tiểu tiện nhân này làm sao biết việc này?
Nhìn thấy thần sắc của Liễu thị, khách hành hương liền biết Tạ Lan đoán đúng.
Những khách hành hương cũng không có cảm tình gì với Liễu thị, luôn miệng nói Tạ Lan là lừa đảo.
Đây chẳng phải là nói các nàng không có đầu óc, không phân biệt được tiên cô có bản lĩnh thật sự hay không.
Một người yêu mến phẫn nộ nói, “Tạ phu nhân, tiên cô không phải lừa đảo.
Nàng có bản lãnh thật sự, chúng ta Tam Thanh sơn trong phương viên 10 dặm, ai cũng biết tiên cô tính toán quẻ rất linh nghiệm.”
Càng có người âm dương quái khí, “Tuy tiên cô không phải ngươi sinh ra, nhưng ngươi là kế mẫu.
Ta chưa từng thấy ai làm mẹ mà lại nói con gái mình là lừa đảo, Tạ phu nhân thật làm ta mở rộng tầm mắt.”
“Tạ phu nhân, đừng nói ngươi không biết tiên cô hiểu pháp thuật.
Dù ngươi muốn phụng dưỡng mẹ chồng, chăm sóc chồng con, không thể tự mình đến Tam Thanh sơn thăm tiên cô.
Nhưng bên cạnh ngươi có nhiều nha hoàn bà tử hầu hạ, sao lại không thể phái một hai người tới chăm sóc tiên cô? Nếu có, ngươi cũng không đến nỗi nói tiên cô là lừa đảo.”
“Ai u, Tạ phu nhân cũng chỉ nói vậy thôi, ngươi tin là thật sao? Tạ gia nhiều nha hoàn bà tử, cái nào cần Tạ phu nhân tự thân làm.
Nàng rõ ràng là mười ngón tay không dính nước.”
“Sách, đừng nói phái nha hoàn bà tử tới chăm sóc tiên cô, ta xem mười mấy năm qua, Tạ gia sợ là một phong thư cũng không viết cho tiên cô.
Bằng không sao lại không biết chuyện của nàng chút nào.”
Liễu thị tức đến sắc mặt xanh đen, Lăng Phong chân nhân nhức đầu không thôi, đã đi rồi lại phải quay lại.Nha đầu này, còn chưa về nhà đã cùng Liễu thị kết ân oán sống chết rồi.Hắn khi trước căn dặn, nói vô ích!