Sau giờ học, bạn cùng bàn trực tiếp rời đi, nửa sau buổi học cũng không chỉ bài cho Hạ Từ, cho nên cô đành phải nộp bài trắng.
Bạn nữ ngồi bàn trước giữ lấy Hạ Từ, nhỏ giọng nói: “Cậu xin lỗi Phùng Tử Tuấn đi, mẹ cậu ấy đi rồi.
”
Hạ Từ khó hiểu: “Tớ biết.
”
Người dì lơ lửng phía sau Phùng Tử Tuấn vừa mỉm cười với cô.
“Đi rồi, tức là đã qua đời.
” Cô bé kia thấy Hạ Từ không phản ứng, cho rằng cô không hiểu ý của từ đi rồi, nên thấp giọng giải thích.
Hạ Từ: “Tớ hiểu.
”
Cô bé nghe Hạ Từ nói, đôi mắt càng mở to hơn: “Vậy sao cậu còn nói…”
Nhìn thấy trên mặt Hạ Từ không có chút áy náy nào, dường như còn có nhiều nghi ngờ hơn chính mình, cô bé nuốt nửa câu sau vào bụng.
Cô bé cũng tức giận.
“Làm sao lại có người như cậu!”
Cô bé tức giận nắm lấy cánh tay của bạn thân, chạu như bay ra ngoài, như thể không muốn đứng cùng Hạ Từ thêm một giây nào nữa.
Hạ Từ ôm quyển tập, nheo mắt khó hiểu.
Không phải cô vừa làm điều tốt à?
Cô đã nuôi quỷ nhãn rất lâu, còn không nỡ cho người khác.
Vì sao bọn họ không vui?
!
Trong phòng thay đồ.
Hạ Chu cởi áo chơi bóng, nhanh chóng thay áo sơ mi trắng, xách ba lô rời đi.
Một nam sinh bên cạnh muốn cùng Hạ Chu chơi thêm hai ván nữa, giữ cậu lại: “Hạ Chu, dạy lại cho tôi đi.
”
Một nam sinh khác cố ý cười xấu xa: “Hạ Chu đi tìm em gái cậu ta, tôi xem cậu có thể ngăn cản được không.
”
Mọi người đều biết Hạ Chu có một người em gái đang học tiểu học, dường như là cục cưng, mỗi ngày tan học, việc đầu tiên chính là đi đón em gái cùng nhau về nhà.
Tiết học cuối cùng trong ngày là tiết thể dục.
Hạ Chu cũng không chơi bóng, một lòng chỉ có em gái.
Hạ Chu cười sảng khoái: “Hẹn lần sau nhé.
Hôm nay ở nhà có việc nên phải về sớm.
”
Mặc dù ngoài miệng các nam sinh nói mất hứng, nhưng qua nét mặt có thể biết bọn họ đang nói đùa.
Bọn họ đều gặp qua em gái của Hạ Chu, một cô bé đáng yêu, nhút nhát, xinh xắn như búp bê.
Nếu đây là em gái bọn họ, phản ứng của họ cũng sẽ giống như Hạ Chu.
Hạ Chu vội vã đi đến lớp học quen thuộc.
Ngay khi năm học bắt đầu, Hạ Hứa Nặc đã cho Hạ Chu xem thời khóa biểu.
Quả nhiên, lớp học của Hạ Hứa Nặc không có nhiều người.
Học sinh lớp 1 lang thang quanh sân chơi, căng tin ngay khi đến lớp tự học không có người giám sát.
Cô em gái ngoan ngoãn của cậu, Hạ Hứa Nặc, ngồi vào chỗ của mình làm bài tập.
Hạ Chu gõ gõ cửa sổ.
Hạ Hứa Nặc đang ngồi bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, vẻ bối rối trong mắt chuyển thành vui mừng: “Anh hai!”
Hạ Chu cười lộ răng nanh nhỏ: “Ra đây, mẹ bảo hôm nay về nhà sớm, Trang tiên sinh tới.
”
Nghe Hạ Chu nói xong, Hạ Hứa Nặc buông cây bút trong tay xuống, có chút chần chừ: “Nhưng em sắp làm xong bài tập rồi, còn một tẹo nữa.
”