Huyền Học Nuôi Dưỡng Cổ Nữ


Hạ Chu đã sớm biết bố có một đứa con ở bên ngoài, thậm chí cậu còn biết sớm hơn cả mẹ.
Đó là một ngày cuối tuần khi cậu ra ngoài với bố, nghe thấy bố nói chuyện điện thoại với một bà lão.

Bà lão nhờ bố đưa cô con gái ông ấy đã bỏ ở ngoài đi, nhưng ông ấy không muốn đồng ý.
Bà lão kia nói nếu cô bé ở lại trên núi thì chỉ có một con đường chết.
Cậu không hiểu tại sao bố lại tin chuyện ma quỷ của bà lão, rồi đồng ý.
Hạ Chu không ngây thơ như Hạ Hứa Nặc chỉ cảm thấy mình có thêm một người chị, liền thể hiện hết sự chân thành với người khác.

Trải nghiệm bị bắt nạt khi còn bé đã khiến cậu suy nghĩ nhiều hơn những đứa trẻ khác.
Cậu trả tiền cho người đi tìm hiểu thông tin.
Con gái lớn của bố tên là Hạ Từ, chỉ hơn Hạ Hứa Nặc một tuổi.

Còn bà lão họ Trương là bà ngoại của Hạ Từ.

Khi Trương Vĩ qua đời, Hạ Từ vẫn biểu hiện như thường, không rơi một giọt nước mắt nào.

Hạ Chu cảm thấy đáng sợ, càng thêm phòng bị.
Cậu nghĩ không được để kẻ ngoại lai này vào nhà mình.

Sự tồn tại của cô là một tổn hại không thể xóa nhòa đối với gia đình bọn họ.

Đặc biệt là với Hạ Hứa Nặc ngây thơ.
Tuy nhiên, Hạ Chu không ngờ rằng Hạ Văn Sơn lại hành động nhanh như vậy.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, đã đưa Hạ Từ đến thành phố Lâm Giang.

Khi cậu biết tin thì bọn họ đã đi được nửa đường.
“Điện thoại di động?”
Kẻ cầm đầu lại nói như vậy với cậu.
Hạ Chu mơ hồ nhưng sắc mặt lại âm trầm.

Có phải cô đang xin số điện thoại của mình không?
Cậu không trả lời Hạ Từ, dùng ánh mắt cực kỳ không thiện cảm nhìn cô.

Khuôn mặt của Hạ Từ không giống bất kỳ thành viên nào trong nhà họ Hạ, vừa nhìn đã biết là lớn lên giống mẹ.

Trên tay đeo một chùm vòng bạc cũ kỹ, dính đầy bùn đất.

Quả nhiên đến từ nông thôn.
“Mày là Hạ Từ?” Hạ Chu biết còn cố ý hỏi.
Hạ Từ nhìn cậu, rồi gật đầu.
Hạ Chu liếc nhìn bảo mẫu vẫn đang ở trong bếp, nắm lấy cổ tay Hạ Từ, gần như muốn nhấc cô lên.
Hạ Từ cảm thấy tay đau quá, nhưng cô không la lên, chỉ nhìn Hạ Chu, như muốn đoán ra ý đồ của cậu.
“Tao khuyên mày không nên mộng tưởng,” Cậu lạnh lùng nói: “Đừng tới làm phiền nhà tao.

Nhà họ Hạ không có ai tên Hạ Từ, em tao cũng chỉ có mỗi Hạ Hứa Nặc.”
Hạ Từ: “Anh là ai?”
Hạ Chu khựng lại, một giây sau, trong ngực cậu có thứ gì đó gọi là xấu hổ và tức giận bùng nổ.
Cậu ở đây diễu võ giương oai, nhưng đối phương thậm chí còn không biết cậu là ai, chỉ cảm thấy khó hiểu.

Ý nghĩ như vậy khiến Hạ Chu nổi giận, càng thêm mạnh tay.
Đôi mắt đen sáng ngời của Hạ Từ bình tĩnh nhìn cậu, không nhúc nhích, nhưng ngón tay lại nhanh chóng chạm vào làn da của Hạ Chu.
Chỗ bị Hạ Chu điểm qua, đột nhiên kịch liệt đau đớn.
Hạ Từ lập tức nắm lấy cổ tay cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận