Huyền Học Nuôi Dưỡng Cổ Nữ


Bà cụ: “Gọi tôi là bà Khương.


Người phụ nữ tóc xoăn đang tự thắt bím tóc: “Tống Giai Ngưng, uầy, là bà nội trợ.


Thang Nguyên buồn cười: “Người đàn ông vừa rồi là chồng được phát ở thế giới này của cô à?”
Tống Giai Ngưng nghiêng đầu, nhướng mày: “Là một tên khốn, ngày mai tôi sẽ đến cục dân chính đá hắn.


Thanh niên đeo mặt nạ rất im lặng, cho đến khi mọi người giới thiệu xong hắn mới lên tiếng: “Lâm Gia Niên, đạo sĩ.


Thang Nguyên: “Đúng là nghề gì cũng có.


Tống Giai Ngưng: “Tiểu đạo sĩ, cởi mặt nạ ra đi, chúng ta đều cùng một đội, không phải ngại.


Thang Nguyên bị bắt phải nuôi tóc dài, nên có lẽ rất hiểu Lâm Gia Niên.

“Chắc là một yêu cầu kỹ năng.

” Anh nói.

Lâm Gia Niên do dự: “Cũng không phải! Tôi chỉ cảm thấy không nên tháo mặt nạ ra, vì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ.



Tống Giai Ngưng càng tò mò hơn, đáng tiếc bị Hà Kỳ ngắt lời.

Hà Kỳ chỉ vào bản đồ do hệ thống tạo ra: “Ngoại trừ một người chơi gặp việc đột xuất chưa thể đến kịp, chấm xanh của cô ấy đang lơ lửng bên ngoài.

Những chấm xanh khác đều đã tụ lại ở đây.


Mọi người nhìn vào các chấm màu xanh tụ lại tại vị trí của họ trên bản đồ.

Có sáu cái.

Những người chơi nhìn nhau.

Bọn họ chỉ có năm người.

Điều này thật đáng sợ.

Thang Nguyên: “Đây là thế giới huyền học, có lẽ đồng đội cuối cùng là quỷ?”
Lâm Gia Niên lập tức bác bỏ ý kiến ​​của Thang Nguyên: “Bên cạnh chúng ta không có quỷ.


Đây là tố chất cơ bản của năng lực Đạo sĩ.

Hắn vẫn có chút ngại, sợ Thang Nguyên sẽ tức giận, nên liếc nhìn anh mấy lần.


Thang Nguyên tùy tiện, chẳng để tâm chút nào.

Hà Kỳ và bà Khương đều nhìn con chó đang thè lưỡi dưới chân Bà Khương.

Thang Nguyên chú ý tới, sắc mặt lập tức biến đổi: “Việc này! Không thể đúng không?”
Làm sao có thể thảm như vậy, rơi vào một con chó?
Lâm Gia Niên nâng mặt nạ lên, sờ cằm, do dự nói: “Hệ thống nói danh tính được phân bổ ngẫu nhiên, nên không phải là không thể! ”
Con chó dường như nhận ra được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, nó chui xuống gầm ghế.

Bà Khương nhanh tay kéo nó ra.

Thang Nguyên ôm nó lên, trìu mến nhìn nó: “Là cậu à? Đồng chí!”
Con chó đá một cước vào mặt Thang Nguyên.

Tống Giai Ngưng nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên ấm áp nói: “Ừm, tôi lại có một suy đoán khác.


Lâm Gia Niên nhìn cô ấy, tỏ vẻ lắng nghe.

Sắc mặt Tống Giai Ngưng như bị táo bón: “Còn nhớ trước đó tôi bảo chồng tôi là tên khốn không? Tôi mắng hắn là bởi vì trong lúc tôi đang mang thai, hắn lại dám ngoại tình.


Thang Nguyên vừa định nói tên khốn đó có liên quan gì đến chủ đề hiện tại của bọn họ thì trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.

Lúc tôi đang mang thai, hắn lại dám ngoại tình!
Lúc tôi đang mang thai…
Mang thai!
Thang Nguyên cảm giác như mình đang nằm mơ, lời nói thoát ra khỏi miệng đều nhẹ bay bay: “Cười chết mất.


Lâm Gia Niên ngơ ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận